Sau khi Phó Chính Viễn biết được bệnh tình của Phó Hàn Tranh, liền vô cùng tự trách.
Đến cả đối với Mộ Vi Lan cũng bắt đầu có chút áy náy. “Nghe Hàn Tranh nói, quãng thời gian này, đều là con đang giúp Hàn Tranh làm trị liệu.
Mộ Vi Lan gật gật đầu, nói, “Bố, đây là việc con nên làm, con là vợ của Hàn Tranh mà."
Ông Phó cầm vào đầu cây gậy, “Cảm ơn con đã luôn ở bên cạnh Hàn Tranh, không vì bệnh của nó mà. Bây giờ bố mới biết, nguyên nhân thực sự nó không muốn kết hôn. Đều là bố không đủ hiểu nó, còn cứ thúc giục nó kết hôn, thậm chí còn trách móc nó, chung sống với ai không tốt. Bây giờ có con... có con ở bên cạnh nó, chắc nó sẽ tốt hơn được phần nào.”
Phó Chính Viễn hơn bảy mươi tuổi, sau khi mất đi đứa con trai lớn là Phó Hàn Dư, ông ấy gấp gáp muốn đứa con trai duy nhất của mình kết hôn sinh con, Mộ Vi Lan có thể thiểu được cái tâm lí này. “Bố, bố không cần phải quá tự trách đâu, con tin là Hàn Tranh chắc chắn sẽ ổn thôi.” “Ừm, chắc chắn sẽ ổn, con ở bên cạnh nó, chắc chắn sẽ ổn.”
Ông Phó nói đến về sau, giọng nói có chút nghẹn ngào, khoé mắt của Mộ Vi Lan cũng cay cay.
Đợi sau khi Mộ Vi Lan đi ra khỏi phòng sách của ông Phó, Phó Hàn Tranh đang ngồi trong phòng khách chơi trò chơi cùng tiểu Đường Đậu.
Phó Hàn Tranh thấy mắt cô đỏ, liền bước tới lấy ngón tay vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609421/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.