Lạnh, rất lạnh...
Nước biển lạnh giá, bao vây lấy cô.
Hình như cô xuất hiện áo giác, cô nghe thấy Hàn Tranh đang gọi cô...
Hàn Tranh, quay lại rồi sao?
Cơ thể cứ nặng trĩu xuống, trong cơn hoảng loảng, thì được một đôi tay mạnh mẽ nằm lấy cánh tay.
Cô cảm thấy vô cùng khó thở, nhưng ngay lập tức, đôi môi được môi đôi môi mỏng mềm mại hôn lên, đối phương liên tục hô hấp cho cô.
Phó Hàn Tranh, là anh sao? “Tiểu Lan, tiểu Lan! Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại đi! Không thể ngủ được! Tiểu Lan em tỉnh lại đi!”
Phó Hàn Tranh không ngừng ấn vào lồng ngực của cô để làm hô hấp cho cô, nhưng Mộ Vi Lan vẫn không thể phun ra nước biển đang bị nghẹn trong cổ họng.
Phó Hàn Tranh nôn nóng đỏ cả mắt, giọng nói run rẩy, “Lái nhanh thêm một chút!” Từ Khôn đạp hết cỡ xuống chân ga, chiếc
Maybach màu đen phi như bay trong đêm tối. “Boss, anh đừng nôn nóng, sắp đến bệnh viện rồi!” “Mộ Vi Lan! Tỉnh lại đi!”
Phó Hàn Tranh không biết đã làm bao nhiều lần hô hấp, Mộ Vi Lan cuối cùng cũng phun ra nước biển bị nghẹn trong cổ họng. “Khụ khụ khụ khụ khụ...
Chậm rãi mở mắt ra, trong tầm mắt mờ hồ chuyển động trước mắt, lọt vào một gương mặt vô cùng quen thuộc. “Hàn Tranh...
Cô nhợt nhạt cười nhẹ một cái, chắc chắn là xuất hiện ảo giác rồi...
Phó Hiệu lúc này đang đính hôn với Diễu Chỉ Nguyệt, sao có thể xuất hiện trước mặt cô được chứ?
Cơ thể, lại bị một cái ôm, dùng lực ôm thật chặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609419/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.