Chương trước
Chương sau
Mặc dù Mộ Vi Lan có chút mềm lòng khi nghe Phó Hiệu nói, nhưng cô vẫn không mở khóa tay cho anh ta.
Ảnh mắt của Phó Hiệu trầm xuống: "Rốt cuộc cô vẫn không tin tôi." "Tôi....
Mô Vi Lan nhìn khuôn mặt của Phó Hàn Tranh, trái tim cô không thể cứng rắn được.
Phó Hiệu tiếp tục nói:"Bỏ đi, tôi bị còng tay ở đây, công đến dăm bữa nửa tháng, không chứng bệnh trầm cảm có thể bộc phát.
Mộ Vi Lan cắn môi, không nói gì.
Sắp đến giờ ăn trưa, Mộ Vi Lan liếc nhìn Phó Hiệu đang nhắm nghiền mắt, cô nhẹ nhàng nói: "Anh nghĩ ngợi đi, tôi ra ngoài mua đồ ăn trưa cho anh"
Phó Hiệu phớt lờ cô. Mộ Vi Lan biết rằng anh ta đang tức giận.
Khi mua đồ ăn trưa trở về, Mô VÌ Lan văn đút cho anh ta, nhưng phó Hiệu không muốn ăn, anh ta án được hai miếng rồi cầu kinh nói: "Không ăn nữa!"
Hai tay của anh ta bị còng, quả thật không tiền án cơm, Mộ Vi Lan suy nghĩ vấn đề cả buổi sáng, có bít một hơi thật sâu và nói: “Tôi mở khóa tay phải cho anh, như vậy anh ăn cơm sẽ dễ dàng hơn, có được không?"
Đôi mắt Phó Hiệu sáng lên, hở hững “ừm" một tiếng. Mộ Vi Lan đi sang một bên, cầm điều khiển và mở khóa tay phải cho Phó Hiệu.
Phó Hiệu cử động bàn tay phải của mình, Mộ Vi bước đến và đưa đũa cho anh ta, nhưng anh ta đột nhiên bóp cổ cô “Anh làm cái gì vậy...khu khu..." "Tôi muốn cô thả tôi ra!”
Lực bàn tay anh mạnh đến mức khiến cô gần như nghẹt thở, Mộ Vi Lan cau mày: “Anh bóp cổ tôi như thế này khụ khụ...tôi làm sao thả anh ra được?"
Đúng lúc này, cánh cửa của cơ sở y tế mở ra. "Vi Lan!"
Khi Lục Hì Bảo bước vào, cô nhìn thấy Phó Hiệu đang bóp cổ Mộ Vi Lan
Lục Hi Bảo mảng chửi: “Phó Hàn Tranh Vị Lan là vợ của anh đấy! Anh còn không mau thả cô ấy ra! Rốt cuộc anh muốn làm cái gì
Phó Hiệu nheo mắt và ra lệnh; "Dùng điều khiển ở đẳng kia mở khóa còng tay cho tôi "Hi Bảo đừng
Phó Hiệu siết chặt tay, khuôn mặt của Mộ Vị Lan bắt đầu ửng đỏ vì khó thở. “Nếu cô không mở khóa, tôi sẽ bóp chết cô ta!" "Đừng đừng đừng! Tôi mở khóa cho anh là được chứ gì! Đồ hung ác! Mau thả Vị Lan ra!" "Cô mở khóa ra trước, tôi sẽ thả cô ta ra!"
Nước mắt Mộ Vi Lan rơi xuống, không biết là bởi vì bị Phó Hiệu bóp cổ khó chịu, hay là bởi vì nhân cách thứ ba của Phó Hàn Tranh đối xử với cô như vậy khiến cô cảm thấy buồn bã.
Lục Hi Bảo cầm điều khiển và mở khóa còng tay còn lại cho Phó Hiệu. Khi đôi tay của Phó Hiệu được giải phóng khỏi chiếc còng tay, anh ta bóp cổ Mộ Vi Lan đi đến cạnh cửa. “Mở cửa ra!"
Lực Hỉ Bào chỉ có thể nghe lời anh ta mở cửa: “Anh mau thả Vị Lan ra
Ngay khi cánh cửa mở ra, Phó Hiệu đầy Mô Vi Lan về phía Lục Hì Bảo và chạy ra khỏi nơi đây Lục Hi Bảo đỡ Mộ Vi Lan: “Vi Lan, cậu không sao chứ Anh ta có làm gì xấu với cậu không?"
Mộ Vị Lan lắc đầu: "Khu khu mình phải đuổi theo Phó Hiệu và đem anh ta về n
Nói xong, Mộ Vi Lan định đuổi theo, Lục Hi Bảo kéo cô lại: “Vi Lan, một mình cậu không đuổi theo anh ta được đầu! Cậu vẫn chưa nhận ra sao, anh ta không phải Phó Hàn Tranh! Anh ta sẽ không nương tay với cậu đâu! Vừa rồi anh ta còn dùng tính mạng của cậu uy hiếp mình để anh ta có thể trốn chạy ra ngoài! Minh muốn đập anh ta thành vạn mảnh! Nhân cách thứ ba của Phó Hàn Tranh tại sao có thể tệ đến mức này chứ
Lục Hi Bảo tức giận nói, đôi mắt của Mộ Vi Lan đỏ hoe: “Mình có một dự cảm không tốt, mình nghĩ Hàn Tranh sẽ không thể quay về nữa. " "Đừng như vậy, không phải còn có Giang Diêm Vương sao?"
Giang Diêm Vương nói rồi, vẫn còn hy vọng chữa khỏi bệnh cho Phó Hàn Tranh, cậu đừng lo lắng! Bây giờ mình sẽ gọi điện cho Giang Diêm Vương, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm tên Phó Hiệu khốn nạn Lục Hì Bảo tức giận gọi điện cho Giang Thành
Viet
Alo, sư phụ, tên khốn Phó Hiệu chạy trốn rồi Suýt chút nữa còn làm hại vi Lant “Tôi biết rồi, tôi sai người đi tìm ngay đây, cô chăm sóc cho cô ấy đi "Sư phụ, nếu anh tìm được tên khốn đó, hãy thay Vì Lan dạy cho anh ta một bài học! Vừa nãy anh ta dám bóp cổ Vi Lan để uy hiếp tôi!"
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hi Bảo liếc nhìn Mộ Vi Lan: "Vì Lan, chắc cậu không xót thương anh ta đấy chứ? Cậu xem, anh ta bóp cổ cậu đỏ hết lên rồi cậu có đau không?" “Mình không sao, Hi Bảo, mình xin lỗi, đều tại mình nhất thời mềm lòng mở khóa cho anh ta gây phiền phức cho cậu và bác sĩ Giang rồi." "Haiz! Cậu nói cái gì thế! Chúng ta là bạn tốt, Giang Diêm Vương và Phó Hàn Tranh cũng là anh em tốt, vì thế chúng mình giúp cậu tìm Phó Hàn Tranh là điều đương nhiên! Cậu đừng lo lắng, Giang Diêm Vương nói anh ấy đã sai người đi tìm rồi, chắc chắn có thể đưa Hàn Tranh của cậu trở về t "ỉ Bảo, cậu có vẻ rất tin tưởng bác sĩ Giang "
Lúc này Lục HỈ Bào mới chợt nhận ra My canh Minh chỉ cảm thấy mặc dù Giang Diêm Vương rất là đã dàng ghét, nhưng vẫn rất có thực lực. Cậu xem anh ấy đến người sắp chết cũng có thể cứu sống được, hướng chỉ là Phó Hàn Tranh vẫn còn sống khỏe mạnh, chỉ là thần kinh có chút vấn đề mà thôi. Cầu yên tâm đi, Giang Diêm Vương chắc chắn có thể chữa khỏi cho Hàn Tranh nhà cậu!"
Mộ Vị Lan gật đầu, không còn lo lắng nữa. Dù sao chữa trị cho Hàn Tranh cũng sẽ là một trận chiến dài.
Trên người Phó Hiệu không có giấy tờ tùy thân, chắc sẽ không thể rời khỏi Bắc Thành,
Quán bar Lam Điệu,
Phó Hiệu gọi một chai rượu brandy, lỵ nào cũng đầy ắp.
Một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm lộng lẫy tiến tới bắt chuyện, bàn tay sơn móng tay màu đỏ đặt lên vai Phó Hiệu: "Anh đẹp trai, tửu lượng tốt đấy, nếu anh không phiền có thể mời tôi một ly không?" “Không hứng thú."
Người phụ nữ xinh đẹp không chịu buông thai, dù sao cũng hiếm khi mới gặp được một người đàn ông đẹp trai như vậy, cô ta tiếp tục về văn “Anh đẹp trai, anh dạng muốn chơi trò đuổi bắt ai . truyện teen hay
Phó Hiệu vừa định hát cái tay đang đặt trên vật anh ta ra thì đã có người khác đến giúp anh ta gỡ bàn tay đó ra, “Anh ấy là của tôi.”
Diễu Chi Nguyệt nắm tay người phụ nữ đó hất sang một bên, và hậm hừ một tiếng. Người phụ nữ kia muốn nổi điên, nhưng nhìn thấy mấy vệ sĩ đứng sau Diệu Chi Nguyệt có vẻ không dễ động vào, người phụ nữ đành giậm giày cao gót, trừng mắt nhìn Diệu Chi Nguyêt roi moi roi di.
Diêu Chi Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Phó Hiệu, cầm lấy ly rượu mà Phó Hiệu đã uống, cô ta tự rót cho mình một ly brandy, bờ môi chạm vào viền ly rượu mà Phó Hiệu đã uống, ngắng đầu uống cạn ly rượu brandy trong tay.
Trên viền ly rượu dinh lớp son môi của cô ta.
Diệu Chỉ Nguyệt cong môi nói: “Tôi thấy anh vẫn nên trở về làm vệ sĩ của tôi đi, tránh để anh bên ngoài lại bị người khác bắt đi mất.
Phó Hiệu im lặng, nghịch ngợm ly rượu trong tay. Diệu Chi Nguyệt ôm lấy cổ anh ta, kéo mặt anh ta lại gần và mạnh bạo hồn lên đôi môi của anh ta. khi Giang Thanh Việt đưa Mộ Vi Lan và Lục Hì Bảo đến quán bar Lam Điều, Mô Vi Lan đứng dưới ánh đèn sắc sở và nhìn thấy đôi nam nữ đang hôn nhau nắng nhiệt ở quầy bar.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.