“Không đâu...không đâu...”
Sáng nay Hàn Tranh đến công ty làm việc, tại sao lại đến cầu Bác Hải chứ?
Chủ nhân của chiếc xe tai nạn này không phải là Hàn Tranh...chắc chắn không phải.
Bà chủ nhìn cô chằm chằm, thấy nước mắt cô chực trào ra, bà chủ sững sờ nhìn vào TV và hỏi: “Cô gái, người xảy ra tai nạn trong bản tin chắc không phải là người thân của cô chứ?”
“Không... không thể...
Chiếc điện thoại rơi xuống đất lại reo lên.
Mộ Vi Lan đã ổn định lại sau cú sốc và sợ hãi vừa nãy, cô hốt hoảng cầm chiếc điện thoại dưới đất lên.
“Alo, bố, vừa nãy chỉ là nhầm lẫn thôi phải không?”
Phó Chính Viễn trầm giọng nói: “Người của đồn cảnh sát đã liên lạc với bố, con là vợ của Hàn Tranh, ta nghĩ chuyện này con cũng có quyền được biết.”
Nhịp tim của cô dường như ngừng lại.
Mộ Vi Lan không biết mình làm thế nào mà đến được đồn cảnh sát. Khi đến nơi, cô xuống taxi, hai chân mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Phó Chính Viễn chống gậy đứng trước đồn cảnh sát đợi cô, trợ lý của Phó Chính Viễn đứng bên cạnh.
Khi ông Phó nhìn thấy cô, ông nói: “Vào trong đi, cảnh sát tìm chúng ta đến là muốn thông báo cho chúng ta một số tình hình hiện tại.”
Mộ Vi Lan như bị rút hết linh hồn, cô vô hồn gật đầu, giọng nói khàn đặc: “...Vâng”
Sau khi vào đồn cảnh sát và nói chuyện, Mộ Vi Lan gần như gục ngã.
Cảnh sát nói: “Xin lỗi ông Phó và cô Mộ đây, nhân viên cứu hộ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609395/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.