Khi Giang Thanh Việt bình tĩnh thốt ra bốn từ này, giống như thể là anh đang nói thời tiết hôm nay rất tốt, mọi thứ rất bình thường.
Sau khi Lục Hỉ Bảo sững sờ vài giây, cô dùng sức véo đùi mình, đây không phải là thật chứ!
Mẹ kiếp, đau quá! "Sư phụ, sư phụ, vừa nãy...anh đang nói đùa sao?"
Kết hôn? Giang Diêm Vương muốn kết hôn với cô?
Lục Chỉ Bảo nắm mơ cũng không thể ngờ mình sẽ ngủ với Giang Thanh Việt. Hơn nữa sau khi tỉnh lại, Giang Thanh Việt không những không bẻ gãy cổ cô mà còn nói muốn kết hôn với cô!
Nhất định là nhầm lẫn ở đâu rồi.
Đôi mắt đen của Giang Thanh Việt nhìn cô, thái độ có phần kiêu ngạo: “Sao thế, cô không muốn à?"
Lục Hỉ Bảo hét lên trong lòng, đương nhiên là không muốn!
Nhưng cô làm gì dám nói ra ngoài, cô nịnh nọt nói: “Sư phụ, anh tốt như vậy sao có thể cống nạp cho đầu heo như tôi được chứ. Anh nhìn xem, anh không chỉ đẹp trai, chân dài mà tài nghệ còn giỏi, công việc lại còn tốt như thế, chắc chắn là phải kết hôn con gái nhà giàu có! Nhà tôi nghèo lắm..."
Lục Hỉ Bảo hết lời khen ngợi anh, Giang Thanh Việt cau mày, ngắt lời cô: “Vừa nãy cô nói cái gì? Tài nghệ của tôi giỏi?" =
Khóe miệng Lục Hỉ Bảo khẽ giật, cô vội vàng giải thích: "Đúng, đúng thế, anh xem y thuật của anh tài giỏi và uyên bác đến thế cơ mà! Sư phụ, tôi nghe nói...con gái của viện trưởng có ý với anh, con gái của viện trưởng mới xứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609384/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.