Phó Hàn Tranh nhìn người phụ nữ đang kéo chăn lên che, cong mắt cười, chìa tay kéo chăn của cô ra, “Cẩn thẩn làm ngạt em bé."
Mộ Vi Lan kéo chăn ra, đôi mắt long lanh nhìn anh, nhỏ tiếng thì thầm, "Bây giờ anh chỉ biết quan tâm em bé thôi, em phải đi ngủ đây, đừng quấy rầy em ngủ."
Cô quay người lại, đối lưng với anh.
Phó Hàn Tranh hơi hơi chau mày, bò đến sát bên tai cô, hạ thấp giọng hỏi:
"Không phải muốn hiểu sâu về anh sao?"
Mộ Vi Lan thu lại ánh mắt nhìn anh, "Hiểu như thế nào?"
Cô nghĩ, chuyện như này, chỉ có thể dần dần tìm hiểu trong những ngày tháng sau này..
Nhưng người đàn ông, đã cúi đầu hôn cô, “Hiểu sâu từ bên ngoài đến trái tim, không có cách nào có hiệu quả nhanh hơn cái này đâu, có muốn thử không?"
Mộ Vi Lan bị hôn đến nỗi đỏ mặt, “Phó Hàn Tranh... lưu manh!”
Ai muốn cùng cái cách này để hiểu anh chứ!
Người đàn ông bỡn cợt nhìn vào khuôn mặt thanh toát có chút kích động của cô, “Thực sự không muốn à? Nhưng anh thấy, hình như em rất thích cái cách này thì phải?”
Mộ Vi Lan muốn dùng băng dính để dán miệng của người đàn ông này lại!
Cô bây giờ coi như là nhìn thấu rồi, Phó Hàn Tranh chính là người nhìn bên ngoài có vẻ lạnh lùng kiêng khem giống như phái Thanh Giáo, nhưng sâu bên trong lại vô cùng ra vẻ đạo mạo!
Nhưng đối với Phó Hàn Tranh mà nói, một người đàn ông từng thưởng thức món ngon, rồi lại ăn chay mười tháng, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609368/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.