Chương trước
Chương sau
Vào lúc Mộ Vi Lan ngủ, điện thoại của Phó Hàn Tranh reo lên, là điện thoại của Từ Khôn gọi đến.
Từ Khôn: “Boss, tên Miêu Khải Tường kia của Thịnh Nguyên đã bị sa thải rồi, tôi tìm ra chứng cứ hắn ta ăn hoa hồng, khẩu vị của tên này cũng rất lớn, tổng giám đốc Thịnh sớm đã muốn tìm cơ hội để đá hắn ta ra khỏi công ty, lần này tổng giám đốc Thịnh biết được Miêu Khải Tường đắc tội với anh, tôi lại thêm dầu vào lửa nữa, nên tên Miêu Khải Tường bây giờ đã bị đuổi khỏi Thịnh Nguyên rồi."
Phó Hàn Tranh điềm tĩnh trả lời một tiếng, ánh mắt thờ ơ nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, “Đem chuyện hắn ta ăn hoa hồng tuyên dương trắn trợn ở trong vòng tròn."
Từ Khôn đơ ra, không ngờ rằng Phó Hàn Tranh lần này sẽ làm đến cùng như vậy.
Đem chuyện Miêu Khải Tường ăn hoa hồng tuyên dương trong vòng tròn, đồng nghĩ với việc nói cho tất cả mọi người biết, Miêu Khải Tường là kẻ ăn cây táo rào cây sung, tuy chuyện ăn hoa hồng ở trên thị trường buôn bán cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, trong mười người thì phải có chín người từng làm, nhưng chuyện xấu hổ này, một khi công khai thảo luận, thì sẽ trực tiếp vẽ ra một màu đen trong sự nghiệp cá nhân, sau này ai sẽ còn dùng anh ta nữa?
Tên Miêu Khải Tường này dĩ nhiên đáng giận, nhưng lại không phải tội ác tày trời, Phó Hàn Tranh làm như vậy, đồng nghĩ với việc đẩy Miêu Khải Tường đến vách núi, có thế nào cũng không thể quay đầu được nữa.
"Vâng, Boss."
Sau khi cúp máy, Từ Khôn nghĩ trong lòng, Boss chắc phải quan tâm cô Mộ lắm đây, Miêu Khải Tường cũng chỉ là cướp chút công của cô Mộ, mà lại hoàn toàn mất đi công việc.
Mọi người Bắc thành đều nói, nơi nào Phó Hàn Tranh đến, chắc chắn sẽ mưa tanh mùi máu, xác chết khắp đồng, nhưng Từ Không cảm thấy, nơi nào cô Mộ đến mới là như thế, ai dám động vào cô Mộ, quả thực còn nghiêm trọng hơn là đắc tội với chính Phó Hàn Tranh.
Xem ra, anh thực sự phải thay đổi cách xưng hô rồi, lần sau gặp lại, không thể gọi là "cô Mộ" nưa, mà phải gọi là “bà chủ”.
Khi Mộ Vi Lan tỉnh dậy, đã là bốn giờ chiều, mùa này, trời tối rất sớm, bên ngoài gió lạnh, mặt trời đã xuống núi, ánh hoàng hôn màu cam dịu mát rơi xuống thềm cửa sổ, cô ngủ hơi choáng váng, đầu cũng có chút nặng, cánh tay mảnh khảnh đặt lên trên trán, hô gọi hai tiếng: “Hàn Tranh, Hàn Tranh?"
Phó Hàn Tranh ngồi trong phòng khách dùng máy tính, ngón tay thon dài gõ thoăn thoắt lên bàn phím, tiếng bàn phím rất nhỏ, bởi vì rất có nhịp điệu nên cũng rất êm tai.
Phó Hàn Tranh nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, sau khi đóng máy tính lại, liền đứng dậy đi vào trong phòng ngủ.
Mộ Vi Lan gọi anh là có lí do, đã ngủ lâu như vậy, không biết có phải là vì tư thế ngủ không, mà cả chân phải của cô đều tê cứng, tê đến nỗi hoàn toàn không có cảm giác gì, từng hồi từng hồi run rẩy, cực kì khó chịu.
“Tỉnh rồi à?"
Mộ Vi Lan có chút khàn nói, "Chân của em bị tê rồi, không cử động được.”
"Chân nào?"
Mộ Vi Lan lấy tay chỉ vào chân phải, Phó Hàn Tranh ngồi xuống bên giường, ngón thay thon dài đặt lên trên chân phải của cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, xoa bóp được một lúc, Mộ Vi Lan mới có chút cảm giác.
"Thế nào?"
Cô gật gật đầu, “Ừm, đỡ nhiều rồi, nhưng mà vẫn hơi tê."
Phó Hàn Tranh tiếp tục xoa bóp, cực kì kiên nhẫn, “Buổi tối thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ về bắc thành."
“Nhanh như vậy à.”
Tuy nói ở thành phố S quả thực không có chuyện gì cần giải quyết nữa rồi, nhưng đột nhiên phải về Bắc thành nhanh như vậy, cô lại có chút chùn chân, không phải cô nhát gan, chỉ là sau khi về Bắc thành, cô nghĩ đến ông cụ Phó, Kỳ Ngạn Lễ, Kiều Tang còn có cả Hàn Linh, lại có chút đau đầu.
Mộ Vi Lan thả lỏng người dựa vào vai của Phó Hàn Tranh, về Bắc thành, có nghĩa là phải đối mặt và giải quyết những chuyện đã từng trốn chạy kia, những chuyện đó rất hỗn loạn, cô nhất thời cảm thấy nhức óc.
"Hàn Tranh, anh nói xem bố em ở trên trời có tha thứ cho em không?"
Tuy nhiên, cái chết của Mộ Quang Khánh, không hoàn toàn là trách nhiệm của Phó Hàn Tranh, nhưng kể cả cô không muốn thừa nhận đi nữa, thì chuyện này vẫn có một phần trách nhiệm của Phó Hàn Tranh, nếu như năm đó Phó Hàn Tranh có thể đối xử khoan hồng, và nhân tính một chút, thì bố có lẽ sẽ không chết, nhưng vận mệnh luôn kì diệu lại to lớn như thế, cho dù là dũng mãnh như Phó Hàn Tranh, đứng trước vận mệnh to lớn, cũng chỉ là một thứ nhỏ bé, chắc là anh có nằm mơ cũng không ngờ tới được, anh đã từng phá hoại gia đình của cô, bây giờ, lại cho cô một gia đình.
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên má cô, “Đừng suy nghĩ linh tinh, những thứ anh từng nợ em, sau này anh sẽ dốc hết sức bù đắp cho em."
Mộ Vi Lan gật gật đầu. "Cũng phải, người còn sống tương đối quan trọng, bố em chắc cũng hy vọng em được hạnh phúc thôi."
Nếu như cô tiếp tục báo thù Phó Hàn Tranh, thực sự khiến cho Phó Hàn Tranh ra sao, có lẽ, cuộc đời này của cô sẽ không còn được vui vẻ nữa, làm tổn thương người mình yêu, giống với làm tổn thương chính mình, Mộ Vi Lan không làm được, cũng không muốn làm những chuyện báo thù như thế nữa.
Có lẽ trong một chốc cô sẽ không bước qua được cái hố này, nhưng cô sẽ cố gắng nhìn về phía trước.
Thực ra nghĩ lại, cô và Phó Hàn Tranh vào ba năm trước đã có tiểu Đường Đậu, cô và anh, sớm đã không rửa sạch được quan hệ rồi, cô không phải là người có thể cứ chìm đắm trong hận thù, chỉ cần một chút ấm áp, cô cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nghĩ đến những người ở Bắc thành, cô lại đột nhiên nghĩ đến Diệp Quả, cô và Diệp Quả đã rất lâu chưa liên lạc rồi,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.