Tiểu Đường Đậu vừa nghe thấy, bàn tay nhỏ liền sờ vào cánh tay phải của Phó Hàn Tranh, chau mày nói: "Bố ơi, bố đặt Đường Đậu xuống đi, Đường Đậu không muốn bế nữa rồi."
Đứa bé thân mật như vậy, Phó Hàn Tranh cong môi lên, tay trái ôm lấy đứa bé. “Bố dùng một tay cũng có thể bể được con, không sao đâu."
Tiểu Đường Đậu ôm lấy cổ của Phó Hàn Tranh, hỏi: "Bố ơi,
Mộ Mộ đã dậy chưa?"
Phó Hàn Tranh nhìn vào phòng ngủ, ngón tay thon dài đặt sát môi, hạ thấp giọng nói: “Mộ Mộ tối hôm qua sốt cao, để cô ấy nghỉ ngơi một chút."
Sau khi Phó Hàn Tranh bể tiểu Đường Đậu xuống nhà, thím Lan thấy được bộ dạng mệt mỏi của Phó Hàn Tranh, rõ ràng là chưa nghi ngơi đủ. "Cậu chủ ba, cậu cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, tối hôm qua cậu chăm sóc cho cô chủ ba, chắc chắn là vẫn chưa nghỉ ngơi đủ." Hơn nữa, cánh tay phải của cậu chủ ba, rõ ràng là sau vụ tai nạn lần trước, đã điều trị khỏi rồi, nhưng sao đột nhiên lại phát tác lại chứ?
Lẽ nào là tối hôm qua cậu chủ ba ôm cô chủ ba ngủ cả một đêm sao?
Phó Hàn Tranh giơ tay xoa đầu của tiểu Đường Đậu, đứa bé đang cúi đầu ăn sáng, thi thoảng còn đặt một miếng trứng đến cạnh miệng của anh, bảo anh ăn. Anh ngẩng đầu nhìn vào phòng ngủ, giọng khàn nói: “Không cần đâu, đợi Đường Đậu ăn sáng xong, chúng ta sẽ đi.”
Thím Lan đơ ra, “Hả? Cậu chủ ba không đợi cô chủ ba tỉnh lại sao?"
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609324/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.