Chương trước
Chương sau
Sau khi Mộ Vi Lan tan làm, khi đi đến dưới sảnh toà nhà Á Hoa, không nhìn thấy xe của Phó Hàn Tranh.
Cô đợi khoảng mười phút, vẫn không thấy Phó Hàn Tranh đến, Phó Hàn Tranh buổi sáng bảo cô đợi anh, nếu như bây giờ cô về tầng Tiên Thuỷ Vinh, người đàn ông đó lại sẽ nối giận, cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gọi điện cho Phó Hàn Tranh
Nhưng sau khi kết nối, lại là Từ Khôn nghe máy. "Phó Hàn Tranh vẫn chưa tan làm sao?" "Cô Mộ, Boss.. anh ấy vẫn đang bận, nếu không cô trực tiếp đến Phó thị đợi anh ấy đi?"
Mộ Vi Lan không nghi ngờ gì, điem đạm nói: "Được, tôi đến ngay đây."
Ả Hoa cách Phó thị không xa, đi bộ cũng chưa đến mười phút.
Cô bước vào toà nhà Phó thi, sau khi lên thang máy, nhìn vào thang máy lần lượt leo lên, trong lòng nghĩ đợi chút nữa sẽ làm hoà với Phó Hàn Tranh như thế nào.
Sau khi lên đến tầng 66, vào lúc Mộ Vi Lan đi về phía văn phòng tổng giám đốc, Từ Không đúng lúc cũng từ trong văn phòng ra. "Trợ lý Từ, Phó Hàn Tranh ở bên trong phải không?" "Boss ở bên trong."
Mộ Vi Lan gật gật đầu, giơ chân chuẩn bị bước vào, nhưng lại bị Từ Khôn chặn lại, "Cô Mộ, tôi vẫn là đưa cô đến phòng nghỉ ngơi đợi đi!"
Mộ Vi Lan hơi hơi chau mày, "Anh ấy đang họp à?"
Câu nói này vừa nói xong, trong văn phòng đột nhiên truyền đến tiếng nhõng nhẽo của một người phụ nữ. "Tổng giám đốc Phó... anh thật là hư! Làm người ta ngua quá dau quá đi!"
Trái tim của Mộ Vi Lan, ngay lập tức nặng trĩu xuống. “Phỏ Hàn Tranh... ở bên trong làm gì thế?”
Từ Khôn vẻ mặt lúng túng, ấp úng nói: "Cô Mọ, thực ra Boss anh ấy.."
Bên trong, lại truyền đến một giọng nói cười đùa của phụ nữ, “Ôi trời... đừng mà... chân người ta mềm nhũn rồi này... đồ đều.." "Không phải em thích anh đều như này sao?"
Người đàn ông hài hước ve vãn, chọc ghẹo người phụ nữ kia nũng nịu vài tiếng.
Mộ Vi Lan sắc mặt khó chịu, cô cong mỗi lên cười nhạo, “Đã rõ ràng như này rồi, tôi còn có gì đáng hỏi nữa?" Cô nuốt nước miếng, nắm chặt tay thành nâm đấm, cản môi nói: "Nếu tổng giám đốc Phó bận rộn như này, vậy tôi về trước đây, không quấy rầy hứng thú của tổng giám đốc Phó nữa."
Cô không thể tiếp tục nghe tiếng ve vãn trong văn phòng nữa, nhưng cô vừa quay người, Từ Khôn liền gọi cô lại, "Cô Mộ... Boss nói, không có sự cho phép của anh ấy, thì cô không được đi."
Ngón tay của Mộ Vi Lan, cầu chặt vào trong lòng bàn tay, Phó Hàn Tranh đây là cổ tình sỉ nhục có sao?
Trong văn phòng, người phụ nữ ngồi trên đùi của Phó Hàn Tranh, hờn dỗi oán trách: "Tổng giám đốc Phó, là ai ở bên ngoài cố ý làm ầm ĩ đấy! Âm i đến nỗi làm người ta mất cá hứng rồi đây này!"
Phó Hàn Tranh cố tình quát mång, "Là ai ở bên ngoài đấy!" Từ Khôn ngơ ngác, vội vàng thông báo nói: "Boss, cô Mộ đến rồi."
Người phụ nữ bên trong, ngâm nga một tiếng, "Cô Mộ là ai thế? Tổng giảm đốc Phó, chang phải anh nói thương em nhất sao? Sao lại gọi người phụ nữ khác đến vậy? Anh thật đáng ghét!"
Mộ Vi Lan nghe thấy rõ ràng, Phó Hàn Tranh thờ ơ nói: "Chi là một người phụ nữ không quan trọng mà thôi, làm gì có tư cách để tranh sủng với em chử.”
Sắc mặt của cô, ngay lập tức trở nên trắng bệch.
Không quan trọng..
Trời, cũng phải, cô quả thực là không quan trọng, anh giữ cô bên mình, cũng chỉ vì cô là mẹ ruột của tiểu Đường Đậu mà thôi.
Trong văn phòng, Phó Hàn Tranh lạnh lùng dặn dò: "Cho cô ta vào!"
Mộ Vi Lan hít một hơi sâu, sau khi lấy lại tinh thần, mới đi vào trong văn phòng.
Vào văn phòng, chỉ nhìn thấy người phụ nữ ngồi trong lòng Phó Hàn Tranh, không phải ai khác, mà chính là Hạ Tuyết Tinh, người không lâu trước tự nói mình mang thai đứa con của Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan hai mắt co lại.
Sau khi Mộ Vi Lan nhìn thấy Hạ Tuyết Tinh, càng thêm đắc ý ôm vào cổ của Phó Hàn Tranh, "Tổng giám đốc Phó, anh đặt em xuống đi, anh gọi cô ta vào rồi, người ta xấu hổ!”
Mộ Vi Lan nhìn thấy, bàn tay to của Phó Hàn Tranh, ôm vào phần eo của Hạ Tuyết Tinh, vô cùng thân mật, chi lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi lại đặt ánh mắt lên người Hạ Tuyết Tinh, hạ thấp giọng dịu dàng nói với người phụ nữ trong lòng: “Bây giờ em mang thai rồi, anh đương nhiên phải ôm em chứ." “Ôi trời, anh đừng nói nữa, bác sĩ nói rồi, ba tháng đầu, thai nhi rất không ổn định, không thể trắng trợn đem chuyện mang thai nói ra ngoài được." Sắc mặt của Mộ Vi Lan trắng bệch như tờ giấy!
Sao có thể... Phó Hàn Tranh chẳng phải nói, Hạ Tuyết Tinh không hề mang thai sao?
Lẽ nào, lẽ nào bọn họ sau đó lại xảy ra quan hệ rồi?
Cô đứng ở đó, một gáo nước lạnh, giống như từ trên đỉnh đầu dội xuống dưới chân, lạnh buốt đến thấu xương! Cô thậm chí muon xông lên hỏi Phó Hàn Tranh, Hạ Tuyết Tinh tại sao lại mang thai!
Nhưng mà, cô lại có quyền lời gì mà hỏi như vậy, lúc đầu, là chính tay cô đã đưa Hạ Tuyết Tinh lên giường của Phó Hàn Tranh...
Cô nhìn Phó Hàn Tranh, khoé mắt dân đàn ướt đầm.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn Mộ Vi Lan, sắc mặt cô trắng bệch, không có một chút màu máu nào, trong lòng anh, hơi hơi run rẩy. "Tổng giám đốc Phó, anh gọi cô ta đến đây làm gì thế! Cứ đứng ở đó ảnh hưởng đến chúng ta!" Mộ Vi Lan thu lại ánh mắt, khoé miệng cong lên tự chếu giễu, “Tổng giám đốc Phó, nếu như không có chuyện gì, thì tôi không làm phiền hai người nữa!"
Cô quay người muốn ra khỏi văn phòng, cô không chắc, nếu mình tiếp tục ở lại, thì nước mắt đang kiềm chế, có trắng trợn rơi xuống hay không! “Đứng yên đó!"
Người đàn ông phía sau, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị gọi cô lại.
Phó Hàn Tranh buông Hạ Tuyết Tinh ra, sải chân bước về phía cô, chìa tay nằm chặt vào cổ tay của cô, lực có chút mạnh, mạnh đến nỗi có chút thô bạo.
Mộ Vi Lan chau mày: “Phó Hàn Tranh anh làm gì thế?” "Cô tưởng rằng tôi gọi cô vào, chi là để cô đứng ở đó sao!" "Vậy anh muốn như thế nào!"
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh cực kì vô tình, dặn dò nói: "Tuyết Tinh khát rồi, đi giúp cô ấy lấy nước tới đây! Ngón tay của Mộ Vi Lan, tái mét lại, trái tim của cô giống như bị một con dao sắc nhọn đâm vào, rất sâu rất sâu, đau đến cô khiến cho cô sắp nghẹt thở. "Được, tôi đi."
Sau khi Phó Hàn Tranh thá cô ra, Mộ Vi Lan quay người bước nhanh ra khỏi văn phòng, vừa ra khỏi văn phòng, nước mắt của cô, liền tuôn ra.
Nhưng cô có gì mà phải khóc chứ, cô ở bên cạnh Phó Hàn Tranh, chỉ có một mục đích, đó chính là báo thù!
Có không ngừng nhắc nhớ bán thân, nhưng nước mắt, lại trào ra giống như vỡ đê.
Cô ở trong phòng trà bên cạnh, lấy lại tinh thân một hồi lâu, sau khi bình tĩnh được một chút, mới bê cốc nước vào lại văn phòng.
Hạ Tuyết Tinh lẩm bẩm không vừa lòng, trợn mắt nói: "Bảo cô đi rót nước, mà sao động tác lại chậm như vậy chứ! Tôi khát sắp chết rồi đây!" Mộ Vi Lan cố gắng nhẫn nhịn, không nói gì, chỉ đưa cốc nước đến trước mặt Hạ Tuyết Tinh.
Hạ Tuyết Tinh nhận lấy, uống một ngụm nhỏ, rồi nhổ ra, “Phì, nước lạnh như này, cô là muốn để tôi uống xong rồi bị đau bụng sao?! Bây giờ tôi là người đang mang thai đẩy, ngô nhỡ làm lạnh đứa bé trong bụng tôi, thì cô có chịu trách nhiệm không?"
Mộ Vi Lan đứng ở đó, không động đậy, Phó Hàn Tranh cổ ý trách móc: “Không nghe thấy sao? Còn không mau đi rót cốc khác!"
Mộ Vi Lan cắn răng, nhếch môi cười khinh, "Được, cô Hạ, bây giờ tôi sẽ đi rót cốc nước nóng cho cô!” Hạ Tuyết Tinh ngâm nga một tiếng, bộ dạng ngồi tít trên cao.
Mộ Vi Lan rót một cốc nước nóng mang đến, vào lúc đưa cho Hạ Tuyết Tinh, Hạ Tuyết Tinh vừa sờ vào cốc, liền trực tiếp hất đổ nước nóng, đổ lên trên mu bàn tay của Mộ Vi Lan, còn chau mày kêu gào nói: "Cô cố ý đúng không! Nước nóng như thể này! Là muốn bỏng chết tôi sao!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.