Chương trước
Chương sau
"Bọn họ? Ngoài Lục Trạm còn có người khác?" Mộ Vi Lan nhân cơ hội chuyển chủ đề nói chuyện, cô vòng tay lên cổ anh và hỏi.
Phó Hàn Tranh năm lấy eo cô: “Lục Trạm và Kỷ Thâm Tước gọi em như vậy."
Mộ Vi Lan đỏ mặt, đập mạnh vào vai anh và trách móc: "Tại sao lại gọi em là Tiểu Sư Tử? Có phải là anh thường xuyên nói với bọn họ rằng tính khí của em không tốt không?"
Sư tử, chẳng phải là rất dễ phân nộ và xù lông sao?
Anh vuốt ve mái tóc của cô và nói: “Anh thấy Tiểu Sư Tử rất đáng yêu nên để bọn họ gọi như vậy"
Đáng yêu?
Mộ Vi Lan như thế phát hiện ra một lục địa mới vậy, lần đầu tiên cô nghe thấy Phó Hàn Tranh nói hai từ "đáng yêu", tai cô đỏ ửng: “Vậy anh cố tình đặt tên cho con chó ở nhà là Tiểu Sư Tử phải không?"
Anh hậm hừ: "Lúc mới đưa nó về, trêu nó một tỷ mà nó suýt nữa cần anh, không phải là sư tử thì là gì chứ?"
Mộ Vi Lan bật cười: “Con chó này thật to gan, nó cũng không sợ bị anh giết!” "Chang phải nó biết anh sẽ không thể làm gì nó nên mới ngang ngược vô đạo như vậy sao?"
Khi nói điều này, Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm Mộ Vi Lan với ánh mắt rực cháy, nhịp tim cô dừng lại, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại.
Anh rõ ràng đang nói về con chó, nhưng tại sao cô lại nghe ra anh đang nói về cô?
Câu nói này của Phó Hàn Tranh rốt cuộc là có ý gì, liệu có phải anh đã nghi ngờ cô rồi không? Anh đã không nói ra, vậy thì Mộ Vi Lan cũng sẽ giả vờ ngu ngốc. Cô nam lấy tay anh, há miệng cắn một miếng lên tay anh, để lại một vết hằn trên tay, cô cố tình cười nói: “Anh nói người ta là sư tử rồi, gan đương nhiên là phải to!"
Phó Hàn Tranh cúi đầu nhìn vết hãn trên tay, Mộ Vi Lan tưởng anh tức giận, cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh. Ai ngờ, cô bị anh kéo vào lòng.
Phó Hàn Tranh hôn lên môi có một cách mãnh liệt.
Mộ Vi Lan đỏ mặt, tim đập thình thịch, tay không có chỗ nào để đặt, cô vòng tay lên cổ Phó Hàn Tranh. Đến khi môi của Mộ Vi Lan sưng lên vì nụ hôn đó, Phó Hàn Tranh mới buông cô га. "Sao bỗng nhiên anh lại hôn em?”
Đôi môi mỏng của anh vẫn khẽ áp vào môi cô, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, anh khẽ nói: "Sư tử căn anh một cái, anh không thể cần lại à?" Mộ Vi Lan đỏ bừng mặt!
Anh nói rất bình tĩnh, cũng không phải là lời đường mật gì, nhưng tại sao trái tim cô lại vỡ òa như số cô la.
Phó Hàn Tranh còn nửa tiếng nữa sẽ tan làm, thể là Mộ Vi Lan ngồi trên sofa bên cạnh, vừa chơi điện thoại vừa đợi Phó Hàn Tranh tan làm,
Điện thoại của cô đổ chuông, là điện thoại của Kỳ Ngạn Lễ. Cô vội vàng tất máy và không trả lời cuộc gọi.
Kỳ Ngạn Lễ chắc chắn là muốn giục cô đi trộn con chip đó.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy vô cùng bực bội và bất an.
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Hàn Tranh, tâm trạng trong lòng rất phức tạp.
Nếu một ngày, Phó Hàn Tranh biết cô luôn lừa dối anh, anh có hận cô không?
Nhưng mà, cho dù anh hận cô cũng đã sao, chẳng phải cô cũng hận anh đã ép chết mình rồi ư? Cô chỉ có thể tính toán đối với anh, nhưng không thể dành tình cảm thật lòng cho anh.
Sau khi Phó Hàn Tranh tan làm, Mộ Vi Lan cùng anh đến trường mẫu giáo đón Tiểu Đường Đậu trở về biệt thự Tiên Thủy
Từ Khôn đón Tiểu Sư Tử từ biệt nhà họ Phó tới, Tiểu Đường Đậu vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Tiểu Sư Tử chạy xung anh. Cô bé vui mừng khôn xiết, đến chơi đùa cùng với Tiểu Sư Tử. “Bố, Tiểu Sư Tử hình như gầy đi rồi! Chúng ta để Tiểu Sư Tử đây với chúng ta đi! Con sẽ chăm sóc cho Tiểu Sư
Phó Hàn Tranh không phản đối, anh nhẹ nhàng đáp lại cô bé.
Mộ Vi Lan bước tới: Đậu rất thích chó con à?" Tiểu Đường Đậu chu môi nói: "Mộ Mộ và bố không sinh cho con em trai và em gái, con có thể chơi với Tiểu Sư Tử
Khuôn mặt Mộ Vi Lan nóng bừng, khi cô ngẩng lên nhìn anh, cô tình cờ đối diện ánh mắt rực cháy của Phó Hàn Tranh. Anh nhìn cô, đôi môi khẽ cong lên và nở một nụ cười đầy muội.
Mộ Vi Lan rùng mình, chắc không phải anh cũng muốn có thêm một đứa con nữa chứ? Khi Phó Hàn Tranh đi lên phòng sách, Mộ Vi Lan đang nấu bữa tối trong bếp, Tiểu Đường Đậu ôm Tiểu Sư Tử lẻn lên lầu trên "Bố!"
Phó Hàn Tranh nhìn thấy cô bé chạy tới, anh để công việc sang một bên, ôm cô bé vào lòng. “Ừm, có chuyện gì vậy?" "Bổ, khi nào trong bụng Mộ Mộ mới có em trai và em gái vậy?"
Phó Hàn Tranh véo mũi Tiểu Đường Đậu: "Con sốt ruột vậy sao?"
Tiểu Đường Đậu ngày thơ nói: "Chẳng phải bố nói mỗi sáng để Mộ Mộ uống nước bưởi ép, Mộ Mộ sẽ có em bé sao?” "Nhưng mà, điều này phái cân thời gian. Đợi khi Mộ Mộ có, bố sẽ chia sẻ tin vui này cho con biết." "Nếu Mộ Mộ có em bé, bổ nhất định phải nói cho Tiểu Đường Đậu biết đầu tiên đấy nhé!" Phó Hàn Tranh xoa đầu cô bé: "Chuyện này là bí mật giữa con và bố"
Tiểu Đường Đậu gật đầu: "Vâng! Con sẽ không nói bí mật này với Mộ Mộ đâu" "Con ra ngoài chơi đi."
Sau khi Tiểu Đường Đậu ra khói phòng sách, một ánh sáng tối lóe lên qua đôi mắt của Phó Hàn Tranh.
Điện thoại anh đổ chuông, người gọi đến là Từ Khôn. Anh nhấc máy lên
Boss, tôi đã điều tra tất cá mọi thứ liên quan đến tập đoàn Phó Thị, và phát hiện ra năm đó Mộ Quang Khánh phá sản có liên quan đến Phó Thị..."
Sau khi cúp máy, Phó Hàn Tranh xoay xoay con chip trên
Vì vậy, mục đích cô tiếp cận anh chỉ là để trả thù? tay
Ngay cả đêm trăng trên đảo Ly Giang, khi anh vượt qua cái chết đứng trước mặt cô, cô vui mừng phấn khích ôm chầm lấy anh cũng là giả vờ ư?
Anh thất hẹn, để cô dầm mưa đợi anh trước cửa cục dân chính cả một ngày cũng chỉ là làm trò?
Phó Hàn Tranh khẽ nhắm mắt lại, anh nằm chặt con chip đang cầm trong tay.
Điện thoại lại đổ chuông lần nữa, lần này là Kỷ Thâm Tước gọi điện tới. Sau khi nghe điện thoại, Kỷ Thâm Tước trêu đùa hỏi: "Cách tôi nói anh đã thử chưa? Tiểu Sư Tử nhà anh có thai chưa?” "Anh chắc chắn cách này của minh có tác dụng?" "Tất nhiên, để không bỏ lỡ việc quay phim, Ngôn Hoan lần nào làm xong chuyện ấy cũng giấu tôi uống thuốc tránh thai. Tôi đã đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói cách khiến thuốc tránh thai mất tác dụng là cho cô ấy uống rất nhiều nước bưởi ngay sau khi cô ấy uống thuốc tránh thai. Nước bưởi có tác dụng làm giảm hiệu quả của thuốc tránh thai. Kết quả là tôi để Ngôn Hoan uống nước bưởi trong một tháng, Ngôn Hoan liên có thai rồi."
Sau khi Mộ Vi Lan nấu xong bữa tối, cô lên lầu gọi Phó Hàn Tranh xuống ăn tối. “Hàn Tranh, ăn tối thôi, ăn xong rồi làm việc tiếp."
Cô bước tới, Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm. Mộ Vi Lan giật mình tháng thốt, cô vô thức sờ tay lên mặt: "Anh, anh nhìn em như thế làm gì? Trên mặt em có gì bấn à?"
Anh ôm cô đến trước bàn làm việc, đôi bàn tay to lớn của anh bất chợt luồn vào váy cô...
Mộ Vi Lan giật mình, cô đỏ mặt, vội vàng ngăn cản anh: "Tiểu Đường Đậu vẫn đang đợi chúng ta xuống ăn tối đấy..."
Tại sao anh lại đột nhiên náy sinh hưng phấn vậy?
Thấy sắc mặt anh lạnh lùng, Mộ Vi Lan tưởng rằng vì mình từ chối anh, nên anh có chút không vui, thế là cô ôm lấy cổ anh, ngại ngùng lấy lòng anh và nói: "Đợi ăn tối xong...có được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.