*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Phó Hàn Tranh, anh thích Hạ Tuyết Tinh như thế, nóng lòng hâm nóng tình cảm với cô ta như thế, tại sao anh không cưới cô ta?"
Mộ Vi Lan hoàn toàn chọc giận Phó Hàn Tranh, gân xanh nổi đầy lên, anh thốt ra từng từ từng chữ tên của cô: “Mộ Vi Lan! Em biết mình đang nói gì không?"
Đối mặt với sự giận dữ của Phó Hàn Tranh, Mộ Vi Lan thậm chí còn có chút buồn cười: “Tôi biết chứ.”
Cô đương nhiên biết mình đang nói
Chớp mắt, nụ cười của cô mờ dần đi, thay vào đó là một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng: "Tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây."
Nhưng cô vừa đứng dậy lại bị người đàn ông trên giường kéo lại.
Lần này Phó Hàn Tranh không có ý định để cô rời đi!
Để cô đến Á Hoa làm việc? Để cô dùng thời gian làm việc nói chuyện yêu đương với Kỳ Ngạn Lễ?
Đừng có mơ!
"Phó Hàn Tranh! Anh muốn làm gì!"
Cánh tay trái của anh kéo cơ thể mảnh khảnh của cô xuống giường, anh lật người lại và đè cô xuống.
Mặt Mộ Vi Lan đỏ tía tai, cô bực tức, ra sức vùng vẫy: "Phó Hàn Tranh! Anh buông tôi ra! Buông ra!"
"Em còn giãy giụa nữa, tay phải của anh sẽ tàn phế suốt đời đấy!”
Mộ Vi Lan sợ hãi, cô đột nhiên không vùng vẫy nữa. Phó Hàn Tranh hài lòng nhìn cô “ngoan ngoãn”: “Sao thế, sợ rồi à?"
Mộ Vi Lan cau mày: “Tôi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609297/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.