*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lúc sau, Phó Chính Viễn liền dẫn theo tiểu Đường Đậu tới bệnh viện.
Thím Lan đi theo sau Phó Chính Viễn, đặt hộp cơm trong tay lên trên bàn, mở ra, bắt đầu sắp xếp bữa ăn sáng.
Tiểu Đường Đậu chạy đến bên cạnh Phó Hàn Tranh, "Bố sao thế? Ông nội nói bố bị gãy tay, sau này bố không thể bế Đường Đậu nữa rồi, khi nào bố mới khỏi đây?"
Đứa bé chau mày lo lắng nhìn chằm chằm anh, một hơi hỏi liền mấy câu hỏi.
Đứa bé sà vào trong lòng anh, Hướng Nam Tây mở miệng nói: “Đường Đậu, con cẩn thân đừng đè lên tay của bố."
Phó Hàn Tranh giơ tay trái lên xoa đầu tiểu Đường Đậu, nhẹ nhàng khàn giọng nói: “Đừng lo lắng, bố rất nhanh sẽ khỏi thôi."
"Bố nhất định phải mau chóng khoẻ lại, nếu không thì Đường Đậu sẽ rất lo lắng, ông nội cũng sẽ rất lo lắng đấy."
Phó Chính Viễn ngồi ở một bên, vẫy tay về phía tiểu Đường Đậu, “Đường Đậu, đến chỗ ông nội đi, nếu như cháu đè lên tay của bố cháu, thì tay bố cháu sẽ không khỏi được, sau này cũng sẽ không bế cháu được nữa đâu đấy."
Đứa bé ngoan ngoan gật gật đầu, chạy đến chỗ của Phó Chính Viễn.
Phó Chính Viễn ôm cháu gái nội, trầm giọng hỏi Phó Hàn Tranh: "Tay của con bị thương, sao lại không thấy người phụ nữ Mộ Vi Lan đó ở bên cạnh chăm sóc con?”
Nhắc đến Mộ Vi Lan, tiểu Đường Đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609295/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.