*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Hàn Tranh lái chiếc xe Spyker màu đen, rời khỏi biệt thự nhà họ Phó.
Cửa sổ xe mở rất to, gió lạnh của ban đêm thổi vào, mới thổi tan được một chút tâm trạng phiền não bất an của anh.
Anh lập tức gọi một cuộc điện thoại. “Tôi đến đó ngay đây."
Bên kia là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ, “Được, tôi đợi anh."
Phó Hàn Tranh lái đến trước một toà chung cư, sau đó bước vào trong, rồi đi vào thang máy.
Khi đi đến cửa, gõ cửa vài cái, người mở cửa là một người phụ nữ trẻ tuổi, khác với vẻ thanh toát dồi dào của Mộ Vi Lan, người này lại vô cùng dịu dàng thướt tha.
Hàn Linh cong lưng lấy một đôi dép lê đặt xuống bên cạnh chân của Phó Hàn Tranh, cười nói: “Anh đã rất lâu rồi chưa đến tìm tôi, sao thế, bệnh cũ lại tái phát rồi sao?"
Phó Hàn Tranh mím môi đeo xong dép, liền thờ ơ “Ừm” một tiếng.
Sau khi Hàn Linh đóng cửa lại, đi theo sau anh bước vào trong phòng khách.
Hàn Linh rót một cốc nước lọc đưa cho anh, “Uống chút nước trước đi."
Sau khi Phó Hàn Tranh uống xong, liền nằm dựa vào ghế, điềm tĩnh nói: “Dạo này tôi nằm mơ, lại mơ thấy Kiều Tang, cô ấy đang cầu cứu tôi, nhưng tôi lại hoàn toán bất lực."
Hàn Linh ngồi nghiêng ở trước mặt anh, dịu dàng hỏi: “Sao có thể như thế được, chẳng phải đã rất lâu chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609285/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.