Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Vi Lan từ dưới hầm để xe xông thẳng lên tầng 66, nhưng bị Từ Khôn ngăn lại bên ngoài.
Từ Khôn mỉm cười: “Cô Mộ, Boss đang họp, bây giờ cô không thích hợp để vào đâu.”
Cơn giận của Mộ Vi Lan bùng phát hoàn toàn: “Trợ lý Từ, tại sao anh lại đem người đập phá xe của tôi?"
Thực ra, cô muốn hỏi tại sao Phó Hàn Tranh lại sai anh ấy đập phá xe của cô. Cô biết rất rõ, trợ lý Từ đưa người đi đập xe của cô chắc chắn là do Phó Hàn Tranh ra lệnh!
Từ Khôn ngượng ngùng xoa xoa mũi: “Cô Mộ, điều này...hay là cô đợi lát nữa vào hỏi Boss nhé? Tôi, tôi cũng không biết rõ lắm..."
Hành động hôm nay của Phó Hàn Tranh không chỉ khiến Mộ Vi Lan kinh ngạc mà cũng khiến anh ấy rất ngạc nhiên. Mặc dù trên thương trường Phó Hàn Tranh hành sự rất quyết liệt, nếu như ai dám ng vào anh, chắc chắn sẽ không kết cục tốt. Nhưng người phụ nữ nhỏ bé như cô Mộ, làm thế nào mà lại khiêu khích được Boss?
Hơn nữa, chỉ cần không chạm đến giới hạn, Phó Hàn Tranh sẽ không bao giờ tính toán với phụ nữ. Nhưng mà cô Mộ hôm nay chắc là đã chạm đến giới hạn nào đó của Boss, thật là đáng thương!
Mộ Vi Lan nghiến răng, cô trừng mắt nhìn cánh cửa phòng đóng kín, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu!
Cô vốn đĩ muốn liên lạc với Kỳ Ngạn Lễ tối nay để trả xe lại cho anh ta. Kết quả là, trong nháy mắt, Phó Hàn Tranh đã đập nát chiếc xe!
Bây giờ cô lấy gì để trả lại cho Kỳ Ba tỷ, cô lấy đâu ra ba tỷ đây? Điều đáng chết hơn nữa là, chiếc xe đó vừa mới mua, chưa kịp làm bảo hiểm!
Mộ Vi Lan đi đi lại lại trước cửa văn phòng, Từ Khôn cảm thấy choáng váng: "Cô Mộ? Boss chắc vẫn còn phải họp một lúc nữa, hay là cô về trước đi?”
“Tôi ở đây đợi."
Cô làm gì còn tâm trạng để mà làm việc?
Ba tỷ biến mất trong nháy mắt!
May thay, khoảng mười phút sau, khi Từ Khôn gõ cửa, Phó Hàn Tranh đã cho hai người vào trong.
Mộ Vi Lan vội vã xông vào văn phòng: "Phó Hàn Tranh, tại sao anh lại sai người đập phá xe của tôi!”
Người đàn ông ngồi trên ghế xoay nhẹ nhàng gõ những ngón tay xuống bàn làm việc, ánh mắt điềm tĩnh, không giống như một người vừa làm điều gì tồi tệ.
Mặt anh thật là dày!
"Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi sai người phá xe của cô?"
"Anh!"
Mộ Vi Lan tức đỏ mặt: “Trợ lý Từ đã nhận rồi, anh đừng hỏng chối bỏ! Dù sao thì, tôi không quan tâm, anh phải bồi thường chiếc xe này cho tôi! Bất luận là dùng tiền mặt hay mua một chiếc xe mới trả lại cho tôi..."
Cô vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh ngắt lời cô, đôi mắt đen sâu thẳm, đến giọng nói cũng có chút lạnh lùng: “Sao, cô rất tiếc chiếc xe đó?"
Chết tiệt! Ba tỷ! Cô có thể không tiếc sao?
“Tôi biết anh có tiền, nhưng anh dựa vào cái gì mà đập xe của tôi!"
Tối qua anh làm nhục cô không nói, hôm nay anh lại đập phá xe của cô. Đáng chết, khi ở trên núi, cô còn tỏ tình với anh, nói rằng cô thích anh?
Thích cái đầu anh!
"Xe, là do tôi sai người đập phá. Bởi vì tôi không thích chiếc xe đó."
Càng không thích cô lái chiếc xe ấy. Người đàn ông khác tặng xe cho cô, cô coi nó như báu vật vậy ư?
Mộ Vi Lan thực sự muốn chửi thề, anh không thích thì liên quan quái gì tới tôi!
Nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế, nghiến răng mắng anh: “Anh là đồ biến thái!"
"Ra ngoài!”
"Anh không đền bù cho tôi, hôm nay tôi sẽ ở đây không đi đâu hết.”
Mộ Vi Lan tưởng rằng anh kêu cô đi ra ngoài, kết quả là Từ Khôn gật đầu và nói: "Vâng, thưa Boss. Anh và cô Mộ từ từ nói chuyện."
Mộ Vi Lan: "..."
Cô ngại ngùng và tức giận: “Phó Hàn Tranh! Rốt cuộc anh muốn làm gì!"
Phó Hàn Tranh nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào lòng. Mộ Vi Lan không để ý, chân đứng không vững, ngã thẳng vào ngực anh, và đè lên đùi anh.
Cô đỏ mắt, ra sức vật lộn vùng vẫy nhưng bị anh giữ chặt. Hơi thở của anh lại gần tai cô: “Cô đã cho rằng tôi biến thái, vậy nếu tôi không làm chuyện gì đó biến thái một chút, làm sao có thể xứng đáng được với hai chữ này?"
Chết tiệt! Khốn kiếp!
Hơi thở nóng ấm của anh phả vào mặt và cổ của cô. Dòng máu chảy trong người cô ngày càng nóng hơn, nhưng ngọn lửa rực cháy trong lòng vì không có nơi nào để trút giận, bị chặn lại giữa lồng ngực giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Lúc này, anh vẫn còn đùa giỡn cô như vậy...
Một chút chua chát phát ra từ trong cổ họng: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế này?"
Cô siết chặt nắm đấm, đập mạnh vào vai và ngực anh, đôi mắt đỏ hoe và nghẹn ngào nói: “Phó Hàn Tranh! Rốt cuộc tôi đã làm gì anh chứ! Anh hết lần này đến lần khác bắt nạt tôi, tôi đều chịu đựng, nhưng tại sao anh lại đập xe của tôi! Tôi không có nhiều tiền như anh! Không thể một phát có đến mấy tỷ từ trên trời rơi xuống! Đó là xe của người khác! Bây giờ anh bảo tôi phải lấy gì trả cho người ta đây! Tôi không biết! Anh nhất định phải bồi thường cho tôi!"
Cô khóc nức nở giống như một con mèo nhỏ, đôi tay nhỏ cào lên cổ anh, Phó Hàn Tranh không né tránh, rất nhanh đã có vài vết đỏ xuất hiện trên cổ anh.
Cô làm loạn đủ rồi, anh nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô và giữ chúng ra phía sau. Mộ Vi Lan không thể động đậy được nữa, cô trừng mắt nhìn anh với đôi mắt đỏ ửng. Hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn xuống, trông cô vô cùng tủi thân.
Trái tim của Phó Hàn Tranh vô thức nhói lên không thể giải thích được.
"Cô muốn loại xe gì, tôi sẽ mua cho cô. Tôi không cho phép cô nhận quà của những người đàn ông khác.”
Mộ Vi Lan sững sờ, ý của anh là gì? Anh đã biết chiếc xe đó là của Kỳ Ngạn Lễ tặng cho cô?


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.