Người đàn ông im lặng ngước mắt lên, bốn ánh mắt nhìn nhau.
Mộ Vi Lan lẩm bẩm trong lòng, tại sao người đàn ông này lại luôn chú ý đến những điều kì lạ như thế...
Vấn đề là anh tìm cô có việc gì, chứ không phải là từ "ngài", hơn nữa, cái tai nào của anh nghe thấy cô nói anh già rồi?
"Tổng giám đốc Phó, “ngài" chỉ là một cách xưng hô tôn trọng..."
Cô vẫn chưa giải thích xong, Phó Hàn Tranh đã ngắt lời cô, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô và chất vấn: “Vậy cô có tôn trọng gọi Diệp Tử Bác là "ngài"không?"
"Hả..." Mộ Vi Lan cười: “Tôi và Tử Bác cách nhau có vài tuổi, hơn nữa anh ấy cũng không phải là cấp trên của tôi, tại sao tôi...”
Tử Bác? Gọi thân mật như vậy sao?
Người đàn ông ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn sải bước về phía cô. Cô lạnh lưng, vội vàng lùi lại một bước, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh ôm chặt lấy eo của cô: “Ý của cô là, tôi với cô cách rất nhiều tuổi?"
Mộ Vi Lan há miệng cứng đờ, cô thầm tính, cô kém anh tám tuổi, hình như là cách rất nhiều tuổi...
Nhưng tuổi tác có quan trọng như thế không?
Người đàn ông nhìn thấy cô sững sờ, ngực anh lại ép sát gần cô, hương thơm lạnh lùng của nam giới đến gần hơn, và nhịp tim của Mộ Vi Lan bỗng nhiên đập mạnh hơn, tai cô đỏ ửng, cô đưa tay đặt lên ngang ngực anh: “Phó, tổng giám đốc Phó, đây là văn phòng...chúng ta như vậy, không tốt lắm."
Lời nói của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609199/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.