Chương trước
Chương sau
Những lời nói của Phó Hàn Tranh khiến lồng ngực của Mộ Vi Lan nóng bừng, cô hoàn toàn tức giận. Cô đột nhiên giơ tay lên định đánh vào má trái của anh, nhưng lại bị anh chặn lại: "Tối qua vẫn chưa đánh đủ à? Vẫn còn muốn đánh nữa?”
Nắm ngón tay dài mạnh mẽ của Phó Hàn Tranh siết chặt lấy cổ tay cô như sắp gãy. Cô đau đớn nhíu mày, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con vật nhỏ bướng bỉnh và uất ức dùng sức vật lộn, cô hét to: "Phó Hàn Tranh! Anh bỏ tôi ra! Anh thì tốt hơn tôi bao nhiêu chứ? Khi anh và Hướng Nam Tây vụng trộm sau lưng anh trai anh, anh còn bẩn thỉu hơn tôi!”
Anh đẩy cô ép chặt vào bức tường cứng phía sau cô, đôi mắt sâu thẳm lườm cô: “Cô đang nói vớ vẩn gì vậy!"
Lưng cô và bức tường và mạnh vào nhau, khiến Mộ Vi Lan nhăn mặt đau đớn: “Tôi có nói vớ vẩn hay không lẽ nào trong lòng anh không rõ sao?"
Phó Trạch Hàm chẳng phải chứng cứ tốt nhất cho việc “vụng trộm” của Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây sao?!
"Mộ Vi Lan!"
Sự giận dữ trong mắt của Phó Hàn Tranh dâng cao, bàn tay chặn ngang chiếc cổ trắng ngắn của cô, siết chặt lấy cổ của cô khiến cổ cô kêu lên mấy tiếng, không khí trong cổ cô dần giảm xuống, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cô không hề có ý cầu xin buông tha!
Cô khẽ nhắm mắt lại, khóe mắt lặng lẽ tuôn trào hai dòng nước mắt.
Phó Hàn Tranh sừng sờ, đôi bàn tay thả lỏng, Mộ Vi Lan ho sặc sụa khi anh buông cổ cô ra, khuôn mặt cô trắng bệch.
“Mộ Vi Lan, cô tốt nhất là nên an phận, nếu không, tôi không chắc sẽ không lỡ tay bóp đứt cổ cô!"
Sau khi anh buông những lời cảnh cáo này, anh quay người sải bước rời đi.
Cô ôm lấy mình, ngồi xổm tại chỗ, một lúc lâu sau nỗi sợ hãi che giấu trong trái tim cô vẫn không hề ngơi.
Vừa nãy Phó Hàn Tranh suýt bóp chết cô, chỉ vì cô phỉ báng Hướng Nam Tây.
Chẳng phải cô đã biết vị trí của Hướng Nam Tây trong lòng anh rồi sao, nhưng tại sao sau khi anh làm cô bẽ mặt, trong lòng cô lại có một sự ghen tuông kỳ lạ.
Chắc chắn là ảo giác.
Bây giờ cô ghét anh còn không hết, sao có thể ghen được cơ chứ?
Đợi đến khi Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây thực sự ở bên nhau, cô có thể thoát khỏi Phó Hàn Tranh và không phải nhìn sắc mặt của anh để sống nữa!
Phó Hàn Tranh trở về tập đoàn Phó Thị, vô cùng tức giận, trên mặt như được viết “không được lại gần", không khí xung quanh đều lạnh lẽo!
Khi Từ Khôn đẩy cửa vào, anh ta hơi sững sờ.
Ai đã khiến Boss tức giận như thế? Anh ta cẩn thận nói: "Boss, bữa tiệc tối nay bà chủ đi.."
Từ Khôn vẫn chưa báo cáo xong, anh đột nhiên cau mày và ngắt lời: “Chuyện của cô ấy không cần phải nói với tôi!”
Uh...nhưng mà sáng nay chính Boss đã kêu anh ta đi điều tra chuyện này cơ mà, lẽ nào là bà chủ đã chọc giận Boss?
Từ Khôn không dám nói nhiều, lập tức ngậm miệng lại, nhưng sau vài giây, Phó Hàn Tranh nhíu mày cáu kính, anh thốt ra một từ: "Nói!"
Anh ta rốt cuộc có nên hay không?
Từ Khôn cẩn thận vừa chú ý đến sự thay đổi tâm trạng của Phó Hàn Tranh, vừa chậm rãi nói: “Bữa tiệc tối nay bà chủ đi là do Thẩm Uyển Yêu tổ chức, mời rất nhiều cô chủ giàu có trong giới. Nghe nói, bà chủ đã đánh cược với Thẩm Uyển Yêu, nếu bà chủ có thể đưa Boss cùng đến tham gia bữa tiệc, đồng thời Boss thừa nhận bà chủ là vợ của sếp, thì coi như Thẩm Uyển Yêu đã thua, phải quỳ lạy bà chủ ba cái. Nếu Boss không tham dự...coi như bà chủ thua."
Sắc mặt anh vô cảm: “Cô ấy thua rồi thì làm sao?"
"Vậy bà chủ sẽ phải quỳ lạy Thẩm Uyển Yêu ba cái trước mặt mọi người."
Phó Hàn Tranh khịt mũi, tỏ ra khinh thường. Mộ Vi Lan lại chơi một trò chơi nhàm chán như vậy.
Từ Khôn dò hỏi: "Boss, tối nay sếp...có muốn đi cùng bà chủ đến bữa tiệc đó không?"
Nếu Phó Hàn Tranh không đến, Mộ Vi Lan chẳng phải sẽ rất mất mặt?
Đôi mắt Phó Hàn Tranh lóe lên, nhớ lại hình ảnh khoa tay múa chân của cô vừa nãy, lông mày anh nhướn lên: “Cô ấy lợi hại như vậy, còn cần tôi đến giải cứu sao?"
Cô đều dám đối đầu với anh rồi, chẳng lẽ lại không dám đối đầu với Thẩm Uyển Yêu?
Từ Khôn âm thầm thắp một ngọn nến cho bà chủ: “Nếu như bà chủ thua...”
Anh lạnh lùng nói: “Cô ấy tự cá cược, thì phải thua được."
Tám giờ tối, Mộ Vi Lan mặc một chiếc váy màu xanh lá cây dịu dàng, đứng trước cửa khách sạn và hít một hơi thật sâu.
Khi cô bước lên bậc, một chiếc Range Rover quen thuộc dừng lại ở cửa khách sạn. Giản Triết và Thẩm Uyển Yêu bước xuống xe, Thẩm Uyển Yêu thân mật khoác tay Giản Triết, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo đi về phía Mộ Vi Lan.
"Yo, chị, chị đứng ở cửa làm gì, sao vậy, không dám vào trong sao?"
Mộ Vi Lan nuốt nước bọt, sắc mặt điềm tĩnh: “Ai không dám vào trong chứ?”
Thẩm Uyển Yêu cố tình nhìn xung quanh, nở một nụ cười đắc chí: “Phó Hàn Tranh đâu? Sao không nhìn thấy anh ấy?”
Mộ Vi Lan nắm chặt lòng bàn tay, đôi môi nhếch lên với một nụ cười ngọt ngào: “Hàn Tranh hôm nay phải tham gia một bữa tối xã giao quan trọng, đợi anh ấy kết thúc sẽ đến đây?"
"Xã giao?" Thẩm Uyển Yêu cười khẩy: “Tôi thấy là người ta không thèm để ý đến chị thì đúng hơn? Nếu chị thua, chị phải quỳ lạy tôi ba cái trước mặt mọi người đấy. Còn nếu chị thực sự là vợ của anh ấy, tôi không tin Phó Hàn Tranh lại chịu mất mặt."
Giản Triết mím môi, cau mày nhìn Mộ Vi Lan, "thiện chí" nhắc nhở cô: “Vi Lan, bây giờ cô thừa nhận cô nói dối vẫn còn kịp đấy, Uyển Yêu sẽ không làm cô phải xấu hổ đâu."
Mộ Vi Lan cười khẩy: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần, cho dù mất mặt cũng là chuyện riêng của tôi, anh không cần phải giả nhân giả nghĩa!”
Nói xong, Mộ Vi Lan bước trên đôi giày cao gót, đứng thẳng lưng, bước vào khách sạn mà không ngoảnh lại.
Thẩm Uyển Yêu khoác tay Giản Triết, bĩu môi nói: “Huh, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Tối nay, cô ta sẽ khiến cho Mộ Vi Lan sau này không thể ngẩng đầu lên được trong giới này!
Trong hội trường, ánh đèn đan xen vào nhau, có không ít con nhà quyền quý qua lại. Tối nay có rất nhiều khách quý, xem ra Thẩm Uyển Yêu đã hạ quyết tâm để khiến cô mất mặt!
Cho dù tối nay Phó Hàn Tranh có đến hay không, cô cũng sẽ vạch trần bộ mặt độc ác của mẹ con Thẩm Uyển Yêu!
Ai là người mất mặt vẫn còn chưa chắc đâu!
Bữa tiệc bắt đầu được nửa tiếng, Mộ Vi Lan lơ đãng đứng bên cạnh bể bơi, tay cầm điện thoại, đang suy nghĩ có nên cúi đầu với Phó Hàn Tranh, cầu xin anh đến tham gia bữa tiệc này hay không. Nhưng suy nghĩ này chỉ kéo dài vài giây rồi bị cô lập tức hủy bỏ.
Cho dù cô có cầu xin anh, con người máu lạnh như Phó Hàn Tranh cũng sẽ không giúp cô. Hơn nữa, ban ngày anh suýt nữa còn bóp gãy cổ cô, tại sao cô lại phải cúi đầu xin lỗi anh chứ?
Anh mới là người phải xin lỗi.
Cô chạm vào cổ mình, có một vết hằn rõ ràng trên cổ cô. Trước khi đến bữa tiệc, cô đã cố tình dùng kem nền và kem che khuyết điểm để che phủ nó.
Nghĩ đến điều này, Mộ Vi Lan lại tức giận, Phó Hàn Tranh không phải là gì của cô, dựa vào đâu mà lại coi thường cô?
"Chị, đã gần chín giờ rồi, sao Phó Hàn Tranh vẫn chưa đến? Có phải chị định nói tắc đường không?"
Một giọng nói chế nhạo vang lên bên tai, Mộ Vi Lan nhếch môi và trả lời: “Đúng thế, giờ này tắc đường là chuyện rất bình thường."
"Huh, tôi thấy Phó Hàn Tranh vốn dĩ là sẽ không đến? Chị đừng diễn kịch nữa, bây giờ nhanh chóng quỳ lạy tôi ba cái rồi rời khỏi đây đi, đừng ở đây mất mặt nữa!"
Thẩm Uyển Yêu cầm ly rượu sâm-panh, mấy cô gái đứng bên cạnh cô ta, nhìn Mộ Vi Lan với ánh mắt khinh bỉ.
"Mộ Vi Lan, bây giờ đã tối rồi, cho dù cô nằm mơ giữa ban ngày cũng nên tỉnh rồi!" “Cô mau chóng quỳ lạy Uyển Yêu đi! Nói tốt một chút, không chừng sẽ bớt cho cô một cái lạy!”
Thẩm Uyển Yêu đứng trên đôi giày cao gót, đắc ý đứng đó, giọng điệu khinh bỉ: “Chị, mau quỳ lạy đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.