"Tổng giám đốc Phó, mong anh tự trọng!"
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng giận dữ của cô, cúi đầu ghé sát tai cô và nói: “Cô Mộ, tôi là một doanh nhân, doanh nhân làm ăn phải có lợi nhuận, không làm ăn thua lỗ. Trên người cô Mộ có gì đáng giá để trao đổi với căn biệt thự đó không?"
Giọng anh trầm thấp, như một cơn gió lạnh buốt, đôi mắt đen khó đoán của anh nhìn thẳng vào mặt cô, từng câu nói ra rất ấm áp, nhưng từng chữ lại đâm vào nơi dễ bị tổn thương nhất trong tim cô.
Tiền, cô không có, nhà họ Mộ sớm đã không còn gì từ ba năm trước.
Nhưng người cô, tối qua Phó Hàn Tranh đã khinh bỉ như vậy, thậm chí còn khiến cô khó coi trước mặt mọi người. Cô càng khó hiểu hơn, người đàn ông này rốt cuộc muốn gì ở cô.
Bàn tay to ôm eo cô chặt hơn, Mộ Vi Lan vùng vẫy nhưng không thể di chuyển được. Phó Hàn Tranh nhìn khuôn mặt thanh tú của cô: “Tối qua khi cô quyến rũ tôi, chẳng phải rất điêu luyện sao?"
Anh cúi xuống, đôi môi mỏng sát lại gần cô hôn, giọng nói trầm ấm với một chút trêu chọc: “Hay là, cô Mộ đang chơi trò đuổi bắt với tôi?"
Phó Hàn Tranh nâng cổ tay lên, lấy một sợ tóc dài dính trên vai cô, cẩn thận thu nó lại và nắm trong tay.
Giây tiếp theo, anh đẩy cô ra phía bể cá, xương sống va vào kính cứng, khuôn mặt nhỏ của cô đau đớn nhăn lại, cô thậm chí còn không có chỗ để chống cự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609163/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.