Trong sáng ánh mặt trời xuyên thấu cửa sổ khu thương mai chiếu xuống , thân thể Hồ Cẩn Huyên giống như khoác lên một tầng sáng hư ảo, xinh đẹp làm người ta không muốn rời ánh mắt. Phụ nữ xinh đẹp vốn đã làm người chăm chú, huống chi là cô gái tuyệt mỹ như vậy, tự nhiên khiến người mua đồ không ngừng quay đầu lại nhìn.
Trong mắt Phương Tấn Bằng có tán thưởng và kinh ngạc, đột nhiên phát hiện lúc này đi dạo phố không phải là quyết định sai lầm. Dựa vào câu nói kia của cô, có thể biết tính tình đối phương không phải ái mộ hư vinh, hơn nữa kiến thức tuyệt đối chuyên nghiệp. Trong lúc bất chợt hắn có cảm giác như tìm được tri kỷ , chẳng qua khi liếc mắt thấy bụng nhô ra của cô, khóe miệng vừa giương nhẹ liền cứng lại. Thì ra giai nhân có chủ rồi, hắn đã đến chậm một bước.
Cô gái kiều mỵ vốn đang mừng rỡ nhất thời khó chịu, nhưng trên mặt có chút muốn gây sự nói: "Không ăn được nho thì nói nho chua. Không có điều kiện thì đừng ghen tỵ." .
"Uy —— cô nói cái gì? Vừa rồi cô đụng vào phu nhân chúng ta đã không xin lỗi, bây giờ còn bới móc." Một cô hầu gái bảo vệ Hồ Cẩn Huyên rốt cuộc không nhịn được tức giận, dứt tiếng chất vấn. Cô ta thật quá mức, phu nhân cao cao tại thượng tới nay đều được mọi người tôn kính, chưa từng có người dám vô lễ như vậy. Nói đến điều này cô lại cảm thấy hỏa khí lớn hơn, may mà phu nhân ko sao, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-giam-doc-xa-hoi-den/1250424/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.