Hồ Cẩn Huyên nhìn tiểu cô nương trước mắt thành kính như vậy, hoàn toàn không giống như muốn trêu chọc cô, trong lòng phịch một chút, bị bối rối, muốn Hồ Cẩn Huyên cô vụng trộm thân phận của đệ nhất sát thủ, trừ mấy bằng hữu bên cạnh, đúng là chưa từng có người nói phải làm đồ đệ của cô, những bằng hữu kia trong tổ chức mỗi người một bản lĩnh, bình thường nhiều lắm là thiết tha một cái thôi, ở ngoài sáng cô là vợ của Thẩm Dật Thần danh tiếng A thị, thân phận cao quý như thế, tất cả mọi người bởi vì cô là một cô gái yếu đuối, vì vậy sẽ không ai muốn cô làm sư phụ. Không nghĩ tới bây giờ lại có người náo tới cửa thỉnh cầu mình thu làm đồ đệ. Chỉ là cô gái trước mắt nhìn có chút quen mắt, nhưng cô lại không nhớ nổi gặp qua lúc nào, xem ra trí nhớ giảm thấp. Cô nếu xuất hiện ở bang phái, khẳng định chính là người trong bang, nhưng đối phương như thế nào biết mình biết võ công? Chẳng lẽ là biết từ ông xã hay sao? Nếu không sao lại kiên quyết muốn một phụ nữ có thai thu cô làm đồ đệ đây? "Cái đó, chúng ta có từng gặp không?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ hỏi, càng nhìn càng thấy cô ấy nhìn rất quen mắt. "Phu nhân, ngài không nhớ rõ? Mấy tháng trước chúng ta ở trong rừng trúc đã gặp, khi đó Tiểu Tâm mạo phạm ngài." Thủy Tâm nghi ngờ lên tiếng nói, giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng rốt cuộc cúi đầu cắn môi, bộ dáng muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, nếu không phải Hồ Cẩn Huyên là chủ tử, cô thật muốn đối mặt với cô gái làm người ta chung phẫn này, cảm thán người tuổi trẻ bây giờ biến sắc mặt thật thần tốc. Thủy Tâm thấp thỏm nói dứt lời đang ở một bên cúi đầu, chờ nữ chủ nhân khiển trách, ngày đó mặc dù cô chưa cùng Lý Tinh khi dễ phu nhân, nhưng cô cũng chưa kịp đưa tay cứu phu nhân, cho nên phu nhân muốn đánh đều phải, chỉ nhớ rõ cô và Lý Tinh vốn phải đưa đi làm vật thí nghiệm , bị những nhà khoa học cổ quái nghiên cứu, mỗi ngày bị giày vò thống khổ sống không bằng chết, nhưng không biết vì sao sao họ chỉ bị nghiên cứu mấy ngày lại được đưa ra ngoài, tất cả trở về bình thường, mà Lý Tinh thì bị đưa ra khỏi bang phái rồi. Mặc dù chỉ bị nghiên cứu mấy ngày, nhưng suy nghĩ về mấy ngày đó, trong lòng cô liền cả kinh, nơi đó quá kinh khủng. Sau khi Thủy Tâm len lén điều tra thật lâu mới biết họ được thả ra hoàn toàn là công lao phu nhân, nghĩ đến ngày đó nhìn thấy phu nhân, trong lòng cô hâm mộ sùng bái, tràn đầy hy vọng tới gặp phu nhân, không nghĩ tới thủ vệ bên cạnh phu nhân nghiêm mật như vậy, làm hại cô không tìm được khe hở, cho nên mới to gan quyết định, mỗi ngày ở nơi phu nhân nghỉ ngơi cãi lộn, hiện tại rốt cuộc như nguyện nhìn thấy thần tượng phu nhân trong lòng cô, chỉ là không nghĩ tới phu nhân thế nhưng hoàn toàn quên mất này chuyện, quên mất người tồn tại là cô. Suy nghĩ một chút cũng đúng, phu nhân có thân phận cao sao có thể nhớ những nhân vật nhỏ này, vậy hiện tại phu nhân nhớ lại cái gì chưa? Thế nào biểu tình gì trên mặt cũng không có, làm hại trong lòng cô dị thường nóng nảy, trong lòng Thủy Tâm thầm nghĩ. "A, ta nhớ , nguyên lai là cô a, cô mau mau đứng lên lại nói." Hồ Cẩn Huyên bừng tỉnh hiểu ra vỗ vỗ đầu, lôi kéo Thủy Tâm, không trách được cảm thấy quen thuộc, thì ra là tiểu cô nương ở rừng trúc nói chuyện cũng một ngừoi tên Lý Tinh, chính là giọng nói mềm giòn dễ vỡ , không nghĩ tới bây giờ nhìn thấy chánh chủ ở chỗ này, hơn nữa người ta còn rất sùng bái phải làm đồ đệ của mình. Trong lòng Hồ Cẩn Huyên cảm thán một câu, bây giờ người truy càng ngày càng điên cuồng, ngay cả khổ nhục kế cũng dùng, hiện tại nếu cô ấy không đứng lên những người hầu đi ngang qua còn tưởng rằng cô là nữ chủ nhân vô sự bới móc, cố ý làm khó thuộc hạ, danh tiếng của cô đều tan tành, đây cũng không phải là nguyện ý của cô. "Cô đừng nói ta không đáp ứng cô , con người của ta ghét nhất bị người khác uy hiếp, hơn nữa cô không cảm thấy tầm mắt của mọi người đều ở trên người cô rồi sao? Người không biết còn tưởng ta hà khắc cô đây? Cô cũng không muốn bại hoại thanh danh của ta, nhằm báo thù ta vô ý nghe lén đi!" Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt trêu ghẹo nói. Cô đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương trước mắt vô cùng đáng yêu, làm bộ như đâu ra đấy, thật khôi hài, ngày đó ở trong rừng trúc từ thanh âm vui sướng của cô ấy, cô cũng biết cô ấy nhất định là một người tích cực, không cố chấp ghê gớm như hiên tại, người như vậy thu làm đồ đệ là chọn lựa không tồi, chỉ là cô bây giờ chưa thể biểu hiện ra. Thủy Tâm nghe nữ chủ nhân lên tiếng nhạo báng, lập tức đứng thẳng tắp, sợ mình làm tiếp chuyện gì mà phu nhân ghét, ngẩng đầu lên một bộ mong đợi nhìn cô, điều này làm Hồ Cẩn Huyên nghĩ tới những chú chó con lấy lòng chủ nhân, cô trực tiếp xì cười, tâm tình đặc biệt tốt, cô phát hiện nếu ông xã đi xử lý công việc không có thời gian theo cô, có một người khôi hài ở bên dường như không tệ, cô cũng không cần lo lắng mình sẽ buồn bực hư. "Cô nói một chút tại sao muốn ta thu cô làm đồ đệ?" Hồ Cẩn Huyên hài hước hỏi, tiểu cô nương này sẽ không nghe về chuyện của cô đi! Hay vì ngày đó bị phong thái cô mê hoặc? Nếu không làm sao đột nhiên phải làm đồ đệ, một nữ nào đó tự YY thầm nghĩ trong lòng mình. "Cái này. . . . . . Nhất định phải nói sao?" Thủy Tâm cắn môi mặt khổ sở, trong lòng thật sự theo không kịp suy nghĩ nữ chủ nhân, bộ dáng lập tức nghiêm túc, lập tức xì cười to, lập tức đầy bình thản, vẻ mặt biến hóa cũng quá nhanh đi! "È hèm!" Hồ Cẩn Huyên khoác tay ngang lưng, một tay khác đặt ở dưới bụng nhỏ nhô ra, tựa hồ có chút cảm giác mệt mỏi, cô đi tới bên cạnh ghế quý phi lười biếng nằm xuống, mặc cho cô hầu gái bên cạnh xoa bóp bắp chân, mắt không chớp nhìn Thủy Tâm, như thể nếu cô nói không ra lý do gì, cũng đừng nghĩ thu làm đồ đệ. "Ngày đó nhìn công phu phu nhân, trong lòng dị thường sùng bái, nghĩ thầm mình cũng có thể có bản lĩnh này." Thủy Tâm ấp úng nói, trong lòng còn bổ sung một câu, muốn ở bên cạnh cô để báo đáp ơn cứu mệnh, mặc dù chánh chủ không thừa nhận, chỉ là một câu nói của phu nhân thôi, nhưng cũng câu nói đầu tiên của Thẩm Dật Thần để các cô cách xa phòng thí nghiệm kinh khủng đó, họ không còn bị người ta hành hạ điên khùng, mặc dù Thủy Tâm trong lòng cảm kích, cũng hiểu rõ bên cạnh phu nhân cao thủ nào không có, nhưng thế giới này quá khó để tưởng tượng, cô ở lại bên cạnh phu nhân một phần cũng là bảo hiểm không chừng. "Hả?" Hồ Cẩn Huyên ý vị không rõ nhìn chằm chằm Thủy Tâm, cảm giác nhiệt tình đối với võ học trên người cô cũng giống mình, đứa bé gái khác đều thích hoa hoa thảo thảo và hàng hiệu, trừ ăn mặc chính là trang điểm, nơi nào giống họ, một lòng chỉ nhào vào võ công. "Thu cô làm đồ có thể, nhưng cô xác định cô đến lúc đó chịu được huấn luyện của ta sao?" Hồ Cẩn Huyên liếc thân thể yếu đuối, mang theo giọng hoài nghi, con đường học võ cũng không dễ dàng, nói là một việc, làm là một việc, chân chính huấn luyện là quá trình thật sự rất vất vả tịch mịch, cô không hy vọng mình bồi dưỡng một người đột nhiên không chịu được, như vậy công phu của cô uổng phí, Hồ Cẩn Huyên cô không làm chuyện vô dụng. "Xin phu nhân không cần cố kỵ, Thủy Tâm tuyệt sẽ không lùi bước." Thủy Tâm nói thật, thanh âm còn kích động run rẩy, nhìn phu nhân rốt cuộc thở dài một hơi, trong lòng cao hứng biết bao nhiêu, trong giọng nói cũng biết chỉ cần cô có thể phu nhân tin tưởng cô có thể chịu đựng bất kỳ khó khăn, như vậy cô có thể trở thành đồ đệ phu nhân, lấy được chỉ điểm của cô, trong lòng Thủy Tâm thầm nghĩ. "Rất tốt, hi vọng cô không làm ta thất vọng, về phần thu cô làm đồ đệ cần phải quan sát mấy ngày, chuyện huấn luyện, cô hiện tại tự mình huấn luyện, không cần bà bầu bụng bự vội tới vội đi, tất cả chờ Bảo Bảo bình an sinh ra rồi hãy nói!" Hồ Cẩn Huyên cười ha hả nói, mắt ngắm thấy sắc mặt Thủy Tâm vốn kích động bởi vì mình nói mà sửng sốt, không nhịn được cười, cô lần đầu tiên cảm giác trên người mình cũng có tính ác liệt. Xa xa Thẩm Dật Thần nghe trong lương đình truyền đến thanh âm bảo bối cùng người khác nói chuyện, từ giọng nói có thể xác định tâm tình cô không tệ, khóe miệng anh cưng chiều gợi lên một độ cong đẹp mắt, bước nhanh đi tới bên cạnh cô. "Chủ tử." Cô hầu gái mắt tinh nhìn thấy chủ tử nhà mình đến, đứng lên cung kính hô một tiếng, Thủy Tâm cúi đầu chủ động thức thời lui tới một bên. "Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Thẩm Dật Thần đi tới bên cạnh Hồ Cẩn Huyên , đón lấy công việc cô hầu gái, êm ái vuốt ve bắp chân cô, cảm thấy thịt trong tay nhiều hơn, trong lòng anh có một cổ cảm giác thỏa mãn, nhưng nghĩ thịt chân là đến từ mang thai, hơn nữa thường vì mang thai mà chuột rút, trong lòng anh liền đau, vì cốt nhục bọn họ, thật là khổ cực cho cô. "Không có gì a, em ngày ngày đều vui vẻ như vậy." Hồ Cẩn Huyên cười ha hả nói, chân bị anh xoa bóp thư thư phục phục, để cô không nhịn được buồn ngủ. Thủy Tâm ở một bên chính mắt nhìn thấy chủ tử trong truyền thuyết thận trọng xoa bóp bắp chân phu nhân, không có một tia không bình tĩnh, ngược lại mang theo nồng đậm cưng chiều, trong lòng cô kinh ngạc một hồi, đảo mắt nhìn cô hầu gái bên cạnh giống như đối với tình cảnh như vậy cũng không kinh ngạc, vậy là chuyện rất thường xảy ra rồi, trong lòng cô lần nữa xác nhận chủ tử thật cưng chiều phu nhân. Lời nói Hồ Cẩn Huyên chọc cho Thẩm Dật Thần cưng chiều cười, cô nói không sai, kết hôn lâu như vậy, tính tình cô thật tốt vô cùng, cơ hồ mỗi ngày đều cười híp mắt, điều này làm trong lòng anh cũng có cảm giác ưu việt, điều này nói rõ anh bảo vệ cô vô cùng tốt, mà thôi sau này cũng muốn hảo hảo cưng chiều cô, như vậy mỗi ngày có thể nhìn thấy nụ cười như hoa của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]