Sáng sớm hôm sau, trong rừng cây yên tĩnh truyền ra một tràng tiếng chim hót dễ nghe, mặt trời ấm áp chậm rãi mọc lên chiếu qua cửa sổ sát đất rọi vào mặt thảm lông, bây giờ phòng ngủ trang trí trang nhã rất ấm áp, trên cái giường lớn có thể chứa mười người, có hai bóng dáng ôm nhau thật chặt, tất cả rất là an bình.
Hồ Cẩn Huyên ưm một tiếng, lông mi dài mỏng giật giật, từ từ mở ra đôi mắt nhập nhèm hơi nước, lười biếng nhẹ nhàng giật giật thân thể cứng ngắc như con mèo vừa tỉnh ngủ, tối hôm qua mặc dù mệt chết, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay có thể xác định dây chuyền trong buổi đấu giá từ thiện có phải sợi dây mà mẹ cô để lại cho cô hay không, trong lòng cô liền hưng phấn khác thường.
Nghĩ tới đây, Hồ Cẩn Huyên mãnh liệt nhìn về đồng hồ báo thức bên cạnh, mới tám giờ, cô có thể dậy lúc này thật đúng là kỳ tích, xem ra cô quá hưng phấn rồi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó chuẩn bị duỗi xương lưng rời giường, cảm thấy bên cạnh đột nhiên có một vật thể khổng lồ, Hồ Cẩn Huyên phản xạ quay đầu nhìn về nguồn gốc.
Trong phút chốc thấy Thẩm Dật Thần, trong mắt tràn đầy không thể tin, chồng yêu của cô không phải luôn rời giường từ sớm sao? Sao bây giờ còn đang ngủ? Chẳng lẽ ngã bệnh? Hồ Cẩn Huyên nhanh chóng áp ban tay nhỏ lạnh lẽo của mình lên cái trán đầy đặn của anh, cảm nhận được nhiệt độ của anh bình thường mới lặng lẽ thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-giam-doc-xa-hoi-den/1250377/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.