Vài tiếng sau...
Tiêu Thống Đốc bị Kiều Mặc dày vò cho thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ. Đoạn đèo 'tử thần' danh xứng với thực, vừa quanh co vừa khúc khuỷu.
Mỗi lần cô xoay vô - lăng ôm cua là mỗi là Hoài Nam hồi hộp đến khó thở. Dãy phân cách lỏng lẻo chỉ cần sơ xuất một chút có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Cuối cùng hắn cũng được đối phương 'hộ tống' an toàn đến ngự viên Kiều Gia.
"Tiêu Thống Đốc chào mừng anh đến với Kiều Gia."
Một cảnh trước mắt đây đã thể hiện sự hào nhoáng hoa lệ của gia tộc bật nhất Đế Đô ngày đó. Cánh cổng lớn tự động mở ra, bánh xe chậm rãi lăn bánh vào bên trong.
Cây cối xung quanh vô cùng rậm rạp, con đường dát vàng trải dài qua ngọn núi bên kia. Một khoảng đất rộng chỉ mới là sân vườn dùng để tô điểm thêm màu sắc cho ngự viên.
"Long Thành vẫn còn đất hoang như vậy sao?"
Hoài Nam cuối cùng cũng có thể thoải mái ngắm cảnh bên đường. Hắn đảo mắt quan sát khung cảnh xung quanh.
Một thành phố phồn hoa như Long Thành, đất chính là thứ khan hiếm nhất. Huống chi là một vùng hoang vu rộng lớn như vậy.
"Đất hoang nào? Đây là vườn nhà tôi!"
Kiều Mặc không hiểu đối phương đang nghĩ gì trong đầu. Rõ ràng cô đã nói từ trước với Tiêu Hoài Nam là đã đến địa phận của Kiều Gia. Vậy mà vẫn bị hiểu lầm là đất hoang.
Huống chi đây chỉ là một mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-thong-doc-ngay-ngay-muon-vuot-tuong/3225596/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.