' Cứu"
"Ở đây ngoại trừ tôi ra không ai cứu nổi cô đâu."
Kiều Mặc không còn đủ kiên nhẫn trên người hai mẹ con nhà Ngôn gia nữa, cô nhếch môi cười chế giễu sau đó nghiêng người xuống nhìn đối phương.
Vốn dĩ cô không có ý định gây thù chuốc oán với người khác. Chuyện cũ sớm muộn cũng chôn vùi theo năm tháng, nhưng Ngôn Mạn Thù thì hay rồi.
Không những không biết điều còn ngông cuồng khiêu khích. Kiều Mặc cũng chẳng phải người giỏi kiềm nén cảm xúc gì. Liền thuận thế chiều theo đối phương.
Bầu không khí bên ngoài tràn ngập mùi thuốc súng, còn Tiêu Thống Đốc ngồi bên trong xe
lại thảnh thơi vắt chéo chân thương thức trà đạo.
Dường như người bên ngoài không hề liên quan đến hắn. Đột nhiên một suy nghĩ táo bạo chợt thoáng qua trong đầu Hoài Nam.
Nếu như hiện tại, hắn dùng một cuộc gọi và vài tấm ảnh nặc danh gửi thẳng đến Kiều Gia. Liệu câu chuyện có thêm phần hấp dẫn hơn không, nghĩ đến đây thôi hắn đã không kìm chế được mà bật cười lớn một tiếng.
Làm tài xế ngồi bên trên cũng tò mò theo, nhưng khi nhìn ra bên ngoài lại nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí lẫn hận ý của người phụ nữ xinh đẹp tên Kiều Mặc kia.
Có lẽ cô đã cảm nhận được ánh mắt đang lan tràn tính toán của Tiêu Hoài Nam giành cho mình. Cô thật sự rất muốn nhanh chóng phóng đến trước mặt hắn. Sau đó dạy cho hắn một trận.
"Cô Kiều, tôi không biết Mạn Thù nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-thong-doc-ngay-ngay-muon-vuot-tuong/3225580/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.