"Hửm? Đến đây tất nhiên là để tìm đàn ông."
"Chẳng lẽ đến đây tìm phụ nữ chắc."
Kha Mộc Ly bóp chặt lấy cằm của người đối diện, lực đạo hệt như muốn đem đối phương ra nghiền nát thành bột mịn.
Cô không hề muốn vùng vẫy khỏi vòng tay của anh. Chỉ là, nhìn thấy khuôn mặt có chút quen thuộc ấy. Không kìm lòng được mà muốn trêu chọc.
Cao thật.
Hoá ra có thể cao đến như vậy, cô đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Nếu như bị vứt xuống có lẽ rất đau, nghĩ đến đây thôi sắc mặt của cô đột nhiên trở nên tái nhợt.
Cổ họng nghẹn uất như muốn nôn, cố nuốt xuống bên dưới nhưng vì tư thế nằm không được đúng cho lắm.
Nên thuận thế khiến đống tạp chất trong người chui hết ra ngoài. Cứ thế dồn hết lên bộ vest phiên bản giới hạn của Doãn Khương Trạch.
"Xin lỗi, anh yếu quá nên vừa đi vừa sốc khiến tôi buồn nôn."
Mộc Ly gượng cười, tay chân luống cuống muốn giúp anh lau sạch. Nhưng chẳng hiểu lý do tại vì sao, càng lau càng khiến bộ vest trở nên đặc biệt bầy nhầy.
Vế sau có vẻ rất ổn định, nhưng vế trước cô không cần thêm ba chữ 'anh quá yếu' đâu. Đây không phải là đang an ủi hay khuyên ngăn, mà là đang muốn chọc giận đối phương mà...
Hiện tại, e là không ai cứu nổi cô nữa rồi.
"..."
Khương Trạch đột nhiên ở nên âm trầm, ánh mắt của anh khi ấy quá mức nhạt nhẽo. Đến mức không cách nào nhìn thấu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-thong-doc-ngay-ngay-muon-vuot-tuong/3225565/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.