Vừa nghe đến đây thôi, Kiều Mặc đã không nhịn được mà bật cười lớn một tiếng. Cô cười đến khoé mắt rưng rưng.
Gần chút nữa đã ngã chổng vó ra phía sau, tay vội bám chặt lấy bả vai cường tráng kiên cố của đối phương.
Ngồi không đổi tên?
Đi không đổi họ?
Đây chẳng phải mấy câu thoại thường hay bắt gặp trong tiểu thuyết kiếm hiệp cô hay đọc sao. Một câu nói đơn giản thế này, vậy mà lại có kẻ nói sai thành như vậy.
Khó trách Kiều Mặc cười không ngậm được mồm.
Hahahaha.
"Anh thật biết đùa mà."
Cô ban đầu chỉ nghĩ đến việc bắt bẻ Hoài Nam, lại chẳng hể để tâm đến cái tên nằm phía cuối câu mà hắn nói.
Cho đến vài giây sau, khi cô đã trêu đùa hắn xong mới kịp phản ứng lại. Sắc mặt đột nhiên trở nên mờ mịt.
"Tiêu, Hoài, Nam?"
Tuy Kiều Mặc thường ngày không mấy quan tâm đến chuyện nội bộ Long Thành. Nhưng chuyện liên quan mật thiết đến Kiều Gia cô vẫn là biết chút chút.
Mối quan hệ như chó với mèo của Tiêu - Kiều, cùng với ân ân oán oán muôn đời của hai bên. Cô từ nhỏ đã được lão già ở nhà phổ cập cho một khoá.
Muốn quên cũng không được.
"Thế nào, tên hay đúng chứ?"
Tiêu Hoài Nam đắc ý nhìn đối phương, theo thói quen xoa xoa chiếc nhẫn ngọc trên tay. Nhưng giờ hắn mới phát hiện ra.
Chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Tiêu sớm đã nằm trên ngón cái của Kiều Mặc. Từ đầu đến cuối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-thong-doc-ngay-ngay-muon-vuot-tuong/3225560/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.