Từ ngày hôm đó, Tiêu Hàn không nhắc gì đến đứa bé trong bụng Ôn Nguyện. Cứ ngỡ cho nó vào lãng quên.
Nhưng thật ra không phải như vậy, anh vẫn luôn âm thầm cho một lượng nhỏ thuốc phá thai vào trong canh đưa đến cho cô.
Ngày ngày tháng tháng khiến cho Ôn Nguyện ngày càng trở nên suy nhược. Anh khi ấy vô cùng lo lắng cho sức khoẻ của vợ mình. Không đêm nào ngủ yên giấc, tuy trong lòng có chút xót thương cho đứa bé.
Chỉ có điều, Tiêu Hàn thà rằng mang danh giết con. Còn hơn tận mắt nhìn thấy sinh mệnh của người mình yêu dần dần bị rút cạn.
Chuyện sau đó đã bị Ôn Nguyện vô tình phát hiện, cô suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định cuối cùng trong đời mình.
"Tiêu Hàn, em đi đây."
"Tiêu Hàn, hứa với em... Dù cho em có vì đứa mà chết. Anh cũng đừng đổ hết tội lỗi lên đầu con của chúng ta."
Ôn Nguyện không nhẫn tâm để Tiêu Hàn phải gánh trên vai tội danh giết con. Càng không đủ kiên quyết để khướt từ tình yêu đó của anh.
Mí mắt chớm lệ, từng đầu ngón tay hữu lực vuốt ve mái tóc đen tuyền mềm mại nọ.
Đau, đau lắm, ngay thời khắc này lồng ngực của Ôn Nguyện như bị thứ gì đó cấu xé không buông. Cô mệt mỏi nhắm nghiền mắt.
Không cam tâm mà quay lưng rời đi.
Ôn Nguyện buổi sáng đã cho vào trà mà Tiêu Hàn thường ngày hay uống trước khi đi làm một chút thuốc mê. Chỉ cần anh uống vào liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-thong-doc-ngay-ngay-muon-vuot-tuong/3225557/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.