Đường Vịnh Hi tự nói với mình, cô bực bội xoay qua nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu.
"Em không muốn mọi người phải chờ một mình em."
Tần Gia Uy vẫn như cũ cặp mắt không hề rời khỏi màn hình iPad.
"Người chờ em là anh, không liên quan gì đến bọn họ."
Đường Vịnh Hi thật bó tay với Tần Gia Uy ngang ngược này.
"Thật tức chết!
Anh không đi thì làm sao họ dám đi.
Như vậy cũng đồng nghĩa là họ chờ cô."
Đường Vịnh Hi tự nói với lòng cô không thèm nói tiếp với anh nữa, nói chuyện với anh thật hại não, lúc này cặp mắt sắc bén của cô theo thói quen quan sát màn hình iPad trên tay anh.
Cô nhìn thấy Tần Gia Uy đang nhắn tin với Lôi Lạc Thiên, nhưng cô không biết họ đang nói về chuyện gì.
Sau khi trả lời vài câu Tần Gia Uy đặt iPad xuống cái bàn trước mặt, anh vươn tay chòang qua eo cô ôm sát cô vào lòng, đầu anh thản nhiên ngã về phía sau nhắm mắt lại dưỡng thần.
Nhìn thấy nét mặt mệt mỏi này của Tần Gia Uy, cô biết mình chính là thủ phạm.
Đường Vịnh Hi biết tính nết khi ngủ của mình vô cùng xấu, chắc chắn cô đã quấy rầy anh cả đêm bằng không anh cũng không mệt mỏi như bây giờ.
"Xin lỗi, tối hôm qua em đã hành hạ anh cả đêm."
"Ừm."
Tần Gia Uy không mở mắt chỉ ừm một tiếng, cô thấy anh như vậy cũng không muốn làm phiền anh.
Trần Linh Giang ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-ong-trum-mafia/1886516/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.