*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm hôm ấy, sau khi hai người ân ái xong thì anh đã ôm cô ngủ. Được ở bên anh, một cảm giác an toàn xâm chiếm trái tim cô. Cô ngủ ngon lành trong vòng tay của anh. Nửa đêm, anh thấy cô khóc ướt cánh tay anh, Cô xoay người lại, khuoou tay loạn xạ, nói trong nước mắt:
- Mẹ, mẹ đừng bỏ con, mẹ đừng bỏ Dương Dương, mẹ....
Anh ôm cô chặt vào trong lòng. Dịu dàng xoa lấy đầu cô, an ủi:
- Hạ Dương, đừng sợ, có anh đây, em làm sao vậy.
Cô bị anh lay dậy, mở đôi mắt đã ngấn lệ, nhướn người lên ôm cổ anh, nghẹn ngào nói:
- Hoàng Niên, anh sẽ không bỏ em đúng không?
- Chắc chắn là thế rồi, bây giờ em ngủ đi, ngoan nhé
Tô Hạ Dương gào hóc trong lòng anh:
- Em không dám ngủ nữa, em sợ nó sẽ lại đến
- Cái gì đến cơ
- Em..em..
- không sao, em ngủ đi, sẽ ảnh hưởng đến bảo bối đấy
- Nhưng... em rất sợ
- em ngủ đi, anh sẽ luôn ở bên em.
Hoàng Niên dỗ cô ngủ rồi với lấy chiếc điện thoại ở tủ đầu giường gọi cho An Kỳ:
- Mau lập tức điều tra về quá khứ của Hoàng phu nhân cho tôi, sáng mai phải có kết quả cho tôi.
Anh cúp máy rồi quay sang ôm cô ngủ, để lại đầu dây bên kia một nỗi oán hận
- Boss à, nửa đêm còn kêu tôi làm sao, anh thật quá đáng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-anh/118355/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.