Do không có bệnh tình nghiêm trọng, hắn lái xe đưa nó về nhà. Cả đoạn đường dài, nó một tiếng cũng không nói, vẫn đăm đăm nhìn ra cửa sổ mặc kệ ai đó tự độc thoại những câu như:
-“Hình như trời hôm nay không có sao…”
-“Phía trước có quán nước uống rất được, em có muốn thử?”
-“Có lẽ bác sĩ lầm rồi, không phải em không có bệnh. Tai em đang có vấn đề đấy.”
Vân vân và mây mây~~~
.
.
.
Về đến nhà, tình trạng này vẫn kéo dài không dứt. Vừa đến cửa nhà là nó đã chạy vội vào phòng, mặt mày nhăn nhó. Hắn lắc đầu, thui thủi lái xe vào nhà. Bước vào phòng khách, chào đón hắn là tiếng đóng cửa rõ to của nó. Hắn sực nhớ, đi nhanh đến phòng nó gõ cửa:
-“Thuốc của em!”
“…..” Không có tiếng trả lời. Hắn để bịch thuốc xuống dưới sàn, nghĩ sẽ làm món nào đó ngon ngon cho nó. Nhưng mà, không biết khi bị bệnh “phụ nữ” thì không nên ăn cái gì nhỉ? Hắn mất một lúc để suy nghĩ. Hẳn là không nghĩ được gì rồi vì xưa nay hắn chưa từng đích thân vào bếp nấu ăn cho bất cứ người nào, kể cả …Du Du!
Hắn lại đi đến trước cửa phòng nó, lịch sự gõ cửa:
-“Ưm…Em muốn ăn gì?”
“….”
Vẫn không có tiếng đáp trả. Lần này thì hắn thật sự nổi nóng. Hắn quan tâm nó, nhường nhịn nó, vậy mà chỉ vì một chuyện bé như cái lỗ mũi, nó lại tránh hắn từ chiều đến giờ. Hắn lớn tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-con-dam-quay-nua-khong/2999930/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.