Chương IX :
Sau một hồi im lặng, nó lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh:
-“Sao cái ghế sofa này lại ở đây.”
Nó nhớ không lầm thì
~~~~~8h tối hôm qua~~~~~
Nó nằm trải dài trên ghế sofa, tay trái cầm bim bim, tay phải cấm điều khiển tivi, lơ đễnh chuyển kênh. Tự dưng lúc này nó chợt thấy nhớ Thiên. Không biết tên này bị làm sao, nó biến mất cũng đã mấy ngày, nhưng hắn lại không hề gọi cho nó một cuộc. Kể cả con nha đầu chết tiệt kia nữa. Chắc lại đang ở chỗ nào toàn là trai đẹp, rồi quên mất có con bạn như nó đây mà. Nó lấy điện thoại ra gọi cho Thiên, đầu dây bên kia trả lời nó bằng những tiếng “Tít…tít…”kéo dài. Nó gọi cho Uyên Nhi, đoạn ghi âm được cài đặt sẵn vang lên: “Nhi Nhi đang bận, ai muốn tìm Nhi Nhi thì phải cho Nhi Nhi quà….” Nó bực mình cúp điện thoại. Trời ơi, đánh chết hai chúng nó hộ con, nhé! >
Cũng quen bị bắt cóc rồi, nó cũng chẳng mấy quan tâm đến việc nó đang ở trên máy bay. Chỉ là. Nó nhìn cái ghế sofa màu đen mà nó đang ngồi lên, nhìn tới nhìn lui. Nhìn mãi thì vẫn thấy nó y chang cái ghế hôm qua. Chẳng lẽ hắn thích cái ghế này, thích đến nỗi phải mang luôn cả cái ghế về nước hay sao?
“Đầu óc có vấn đề.” Nó thì thầm. Nhưng mà nó đâu có biết, ngày hôm qua, vì thấy nó ngủ rất ngon, nên hắn không muốn nó thức giấc. Hắn phái 6 đàn em của hắn đến, ai ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-con-dam-quay-nua-khong/2999908/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.