Bị ai đó vỗ mạnh vào lưng, Phí Lăng Tuyên ngã về phía trước, đúng lúc nắm được vào cái bàn trước mặt, mới có thể đứng vững được.
“Ông chủ à, ông, ông đang đánh kẻ thù hả!”
Nghe thấy anh lắp bắp lên án, ông chủ tòa soạn Thương Tình Dương Chí Quang kinh ngạc cười nói:“Lăng Tuyên, anh mà cũng có lúc lắp bắp sao, thật là hiếm thấy đó nhé.” Lăng Tuyên có tài hùng biện rất giỏi, phản ứng cực nhanh, trật tự rõ ràng, cho tới bây giờ ông cũng chưa gặp được ai có tài ăn nói như anh.
Cười gượng một tiếng, Phí Lăng Tuyên đánh trống lảng.“Đó là bởi vì bị ông chủ cho một chưởng quá mạnh, khiến tôi nội thương nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã mất đi nửa cái mạng rồi.”
Ông đắc ý cười to vài tiếng,“Là do thanh niên các anh bây giờ quá vô dụng, tôi cũng chỉ dùng lực ba phần thôi, thế mà đã đánh cho anh đứng không vững rồi! Anh đó, nên rèn luyện thể lực đi thôi, thể lực gì mà so với ông già bảy mươi cũng không bằng thế, xấu hổ, xấu hổ nhé!”
Phí Lăng Tuyên cười cười, không có phản bác.“Ông chủ, đúng lúc ông tới, tôi cũng đang có việc muốn tìm ông đây.”
“Chuyện gì?” Chủ tòa soạn là ông không phải ngày nào cũng đến tòa soạn, chỉ có gặp phải chuyện gì quan trọng, hoặc là khi nhàn rỗi nhàm chán, ông mới tới đây, bình thường những chuyện ở tòa soạn, đều giao cho tổng biên tập Lăng Tuyên này phụ trách xử lý.
Đem tòa soạn giao cho Lăng Tuyên, ông và lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-co-thoi-han/3303875/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.