🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục Kiến Nghi búng trán cô một cái: “Nếu em muốn nói chuyện này thì khỏi, trước đây lúc anh cần ông ta, ông ta không ở bên cạnh anh, bây giờ anh đã không cần, có người bố này hay không đều không sao cả.”
Hoa Hiền Phương thở dài: “Không có bố con nào có thể hận quá một đêm, bố là bị biểu hiện của Tư Mã Ngọc Như lừa gạt mê hoặc, bây giờ hiếm khi ông ấy tỉnh táo, chúng ta cũng phải cho ông ấy một cơ hội ăn năn.”
“Được, nếu em có thể mua được hối hận, anh sẽ cho ông ta cơ hội này.” Lục Kiến Nghi không chút hoang mang nói.
Cô bị sặc một cái, ngổn ngang trong gió.
“Trên thế giới này đâu có thuốc hối hận nha, cho dù chúng ta có nhiều tiền tới mấy, cũng không mua được một viên thuốc hối hận.”
“Đó là chuyện của em.” Hai tay của Lục Kiến Nghi lần lượt thay đổi, nâng trán, trong đôi mắt xuất hiện ánh sáng lạnh.
Hoa Hiền Phương có chút choáng váng, quả nhiên người này chính là núi băng chục nghìn năm không đổi, một khi ngưng kết, cho dù dùng ba loại chân hỏa cũng khó có thể hòa tan.
“Có muốn dẫn em tới Nam Cực xem hay không?” Lục Kiến Nghi dịu dàng xoa đầu cô.
Hoa Hiền Phương nghe đến đây, người này là đang cố ý đổi đề tài.
“Nói tới Nam Cực, anh trai và chị dâu hẳn là sắp trở về? Tuần trước em còn nhận được ảnh chụp chị dâu gửi tới, hỏi khi nào chị ấy trở về, chị ấy nói sẽ nhanh thôi. Xem ra hai người tới Nam Cực chơi đùa rất vui vẻ.”
“Nếu em muốn đi mà nói, chúng ta cũng có thể đi.” Lục Kiến Nghi nói.
Cô lắc đầu giống như trống lắc: “Em không đi đâu, em sợ lạnh nhất.” Đi vào trong đó, chắc chắn bị đông lạnh thành que kem.
“Không sao, chúng ta có thể đánh lửa.” Môi mỏng của anh nhếch lên nụ cười tà mị, xoay người một cái đè cô ở dưới người…
Cuối tuần này, Tần Nhân Thiên và Hạ Dĩ Nhiên trở về.
Nhìn thấy bụng của Hạ Dĩ Nhiên hơi nhô lên, Hoa Hiền Phương nở nụ cười: “Chúc mừng hai người, hẳn là có cục cưng nhỏ rồi.”
“Hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu không thì bọn anh đã chơi thêm mấy tháng.” Tần Nhân Thiên cười ngượng ngùng.
Tần Như Thông mở sâm banh ra: “Nào, chúng ta cùng uống đón gió tẩy trần cho anh cả và chị dâu.”
Mọi người cùng nhau cạn ly, tất nhiên là Hạ Dĩ Nhiên uống nước trái cây.
Kiến Dao đứng trước mặt Hạ Dĩ Nhiên, nhìn chằm chằm bụng của cô ấy.
“Cậu cả, cậu đặt vào trong bụng của mợ cả là em trai nhỏ, hay là em gái nhỏ?”
Tần Nhân Thiên nhún vai: “Chuyện này thì cậu không biết, phải đợi đứa bé sinh ra mới biết được.”
Kiến Dao mân mê cái miệng nhỏ: “Sao cậu lại sơ ý y như bố cháu vậy, ngay cả mình bỏ vào là em trai nhỏ hay em gái nhỏ cũng không biết.”
Tần Nhân Thiên bị sặc một cái, dở khóc dở cười.
“Nam Cực không có đèn, buổi tối đặc biệt tối, cho nên không nhìn kỹ.”
Đôi mắt đẹp của Kiến Dao chớp vài cái: “Lúc bố bỏ em trai nhỏ vào trong bụng mẹ, chắc chắn cũng là buổi tối, cho nên mới không thấy rõ ràng. Nhà chúng cháu nam nữ thiếu cân đối, bé trai nhiều hơn bé gái nhiều, đều không có em gái nhỏ chơi với cháu. Cháu muốn mẹ lại sinh thêm em gái nữa, nhưng mà bố không cho, bố nói sẽ không bỏ cục cưng nhỏ vào bụng mẹ nữa.”
“Vậy à, vậy cậu và mợ cả sẽ sinh một em gái nhỏ chơi với cháu nhé?” Tần Nhân Thiên cười nói, anh ta cũng cảm thấy con gái tốt hơn, cô nhóc có vẻ thú vị.
Hoa Hiền Phương ăn trái cây, dời mắt nhìn về phía Tần Như Thông: “Như Thông, anh cũng cần phải cố gắng lên, nhanh cưới chị dâu về cho em. Em thực sự không dám đính hôn từ bé, nếu các bé cách biệt nhau quá nhiều tuổi, sẽ có sự khác biệt.”
Tần Như Thông và Lục Kiến Nghi cùng bị sặc.
“Vợ phải chậm rãi chọn, trái lại con có thể sinh mấy đứa ra chơi đùa.” Tần Như Thông dùng giọng điệu đùa giỡn nói.
Tần Nhân Thiên cười ha ha: “Con gái nhỏ tuổi một chút cũng không sao, đợi Như Thông sinh con gái, sẽ gả tới nhà họ Lục em làm bà chủ.”
“Anh, con gái nhà anh cũng có thể gả tới nhà em nha. Em có ba đứa con trai mà.” Hoa Hiền Phương cười trêu chọc.
“Nếu con gái nhà họ Tần bọn anh đều gả tới nhà họ Lục em, vậy thì không thú vị lắm, một đứa là đủ.” Tần Nhân Thiên cười hì hì nói.
Lục Kiến Nghi có chút hộc máu.
Loại chuyện đính hôn từ bé này, sao anh không biết một chút nào.
“Đứa bé lớn, không phải chúng ta có thể quyết định, phải xem bọn trẻ có tình cảm với nhau hay không.”
“Tình cảm có thể bồi dưỡng, không phải hai chúng ta cũng như vậy sao? Tự do yêu đương trong nhà giàu có cũng không phải chuyện tốt gì, không cẩn thận sẽ cưới phải gái điếm tâm cơ về nhà. Chúng ta là vết xe đổ.” Hoa Hiền Phương bĩu môi.
Sau này con dâu của cô nhất định phải do cô tự mình lựa chọn, cô không ngại gậy đánh uyên ương, không thích hợp thì kiên quyết tách ra.
Lục Kiến Nghi lắc đầu bật cười, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Được, em muốn thế nào thì là thế đó, dù sao chuyện trong nhà đều do em quyết định.”
Tần Nhân Thiên cười ha ha: “Sao anh có cảm giác mẹ chồng tương lai này không dễ ở chung lắm nhỉ.”
Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ: “Nếu là loại phụ nữ tâm cơ sâu nặng, đương nhiên không dễ ở chung rồi. Nếu là thiên kim nhà họ Tần các anh, em chắc chắn sẽ coi như con gái ruột mà đối đãi, vốn là cháu ngoại nữ của em mà.”
Hạ Dĩ Nhiên điên cuồng gật đầu: “Hiền Phương, em nói rất đúng, loại trà xanh tâm cơ, bạch liên hoa, thánh mẫu gì đó đều phải chắn ở bên ngoài, tuyệt đối không thể để bọn họ làm con dâu.”
Hoa Hiền Phương liếc nhìn bụng cô ấy: “Chị dâu, em thấy bụng chị nhọn hoắt, tám mươi phần trăm là con trai, phương diện này em có kinh nghiệm.”
Kiến Dao đứng ở bên cạnh nghe thấy thế lập tức phồng má.
“Mẹ, mẹ không thể nói linh tinh, là em gái đấy. Em gái ở trong bụng mợ nghe thấy lời của mẹ sẽ tức giận, nhỡ đâu em ấy thực sự biến thành em trai nhỏ thì làm sao bây giờ?”
Hoa Hiền Phương làm tư thế kéo khóa che kín môi: “Được rồi, mẹ không nói nữa. Nhưng mà con đừng lo, cho dù cái thai này của mợ là em trai nhỏ, cái thai kế tiếp cũng sẽ sinh em gái nhỏ nha.”
“Bọn họ sẽ sinh rất nhiều con sao?” Kiến Dao tò mò hỏi.
“Đúng vậy.”
“Còn sinh nhiều hơn mẹ ạ?”
“Có khả năng.”
Hai người con một câu mẹ một lời, Tần Nhân Thiên đứng ở bên cạnh đỡ trán lau mồ hôi.
“Cậu với mợ chỉ sinh một đứa này, không sinh nữa.”
Vợ anh ta khá lớn tuổi, anh ta chỉ định sinh một đứa, nam nữ đều tốt cả. Dù sao nhiệm vụ kế thừa gia nghiệp, nối dõi tông đường gì đó đều giao cho em trai, anh ta không có gì phải vướng bận, cả người nhẹ nhàng.
Nhưng mà Tần Như Thông không nghĩ như vậy, tuy bây giờ anh ta kế thừa gia nghiệp của nhà, nhưng đời sau, anh ta chuẩn bị giao cho con của anh trai.
“Anh, nhiệm vụ con cháu thịnh vượng của nhà chúng ta, vẫn phải ký thác ở trên người anh.”
Tần Nhân Thiên làm mặt quỷ: “Anh với chị dâu em đã có kế hoạch, đợi đứa bé sinh ra xong sẽ bắt đầu hành trình vòng quanh trái đất, chơi khắp địa cầu một lần, bọn anh sẽ đi lên vũ trụ chơi, không rảnh sinh con. Rất có khả năng cháu trai hoặc cháu gái phải giao cho em trông coi.”
Anh ta vừa mới dứt lời, tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều hít vào một hơi.
Tần Như Thông ngổn ngang trong gió, quay đầu nhìn Hạ Dĩ Nhiên: “Chị dâu, chị phải quản đi, đừng để anh ấy làm bừa như vậy.”
Hạ Dĩ Nhiên vỗ bả vai anh ta: “Chú út, chị là nhà sinh vật học, phải làm nghiên cứu, nhất định phải đi rất nhiều nơi, luôn ở trong phòng thí nghiệm, chuyện gì cũng không làm được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.