🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khóe môi Lục Kiến Nghi nhếch lên một độ cong lạnh lùng.
“Nếu như cô ta không muốn bị một cước đá bay ra ngoài trái đất thì cứ việc đến.”
Lông mi dài của Hoa Hiền Phương chớp lấy một cái, dáng vẻ lém lỉnh.
“Ma vương Tu La, dáng dấp của Đỗ Di Nhiên cũng được xem như hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, anh thu cô ta về trong phòng cũng không tính là thiệt nhỉ?”
Lục Kiến Nghi nâng cằm của cô lên.
“Em muốn anh thu nhận cô ta sao?”
Cô hờn dỗi liếc thoáng qua anh một cái.
“Cậu chủ Lục như anh muốn làm gì, người nào quản được chứ?”
Lục Kiến Nghi vươn tay ra, kéo cô vào trong ngực mình: “Chỉ có em là quản được.”
Cô nở một nụ cười quyến rũ.
“Đây chính là do anh tự nói đấy nhé, em sẽ quản đến cùng.”
Anh nắm lấy tay cô, đưa đến bên môi hôn một cái.
“Anh sẽ giúp đỡ em, tuyệt đối sẽ không để cho mấy kẻ thích gây sóng gió kia quấy rầy đến sự yên tĩnh của em.”
Lúc này Tư Mã Ngọc Như và Đỗ Di Nhiên vừa uống trà xong, lại đưa cho cô ta không ít chủ ý xấu, sau đó cô ta đến chỗ cửa hàng bán đồ cổ kia.
Ông chủ bưng cà phê đến.
“Bà Lục, đây là cà phê Lam Sơn vừa mới được đưa đến, bà nếm thử xem.”
Tư Mã Ngọc Như uống một ngụm, gật đầu nói.
“Hương vị rất ngon, gần đây có hàng mới gì không?”
“Bà tới rất đúng lúc, có một người bạn muốn bán ra thứ đồ tốt.” Ông chủ cười híp mắt nói.
“Ồ, là gì thế?” Tư Mã Ngọc Như hỏi lại.
Ông chủ dẫn cô ta đi vào bên trong phòng trưng bày, vén một tấm vải đỏ ra, để lộ ra một cái chuông cổ.
“Chiếc chuông này là thứ mà năm đó hoàng đế Càn Long thích nhất, thường được trưng bày trong Dưỡng Tâm điện, bên trong đều là bằng vàng ròng, bà nhìn kỹ phía dưới sẽ thấy một con lắc đồng hồ, phía trên điêu khắc long phượng, long phượng trình tường, nghe nói chẳng những có thể trừ tà mà còn có thể chiêu tài.”
Con lắc đồng hồ khẽ đung đưa, rất có tiết tấu, Tư Mã Ngọc Như nhìn nó rất lâu.
Đột nhiên một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, cô ta giống như vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng.
“Cái chuông này thật đúng là không tệ, tôi sẽ mua nó.”
Chỉ cần là đồ cổ, đặt ở trong nhà đều có thể tăng giá trị tài sản, cho nên mấy chục tỷ cũng đáng.
Nhân viên trong tiệm đồ cổ này giúp cô ta mang chuông cổ chuyển vào bên trong biệt thự, đặt ở trong đại sảnh.
Lục Vinh Hàn nhìn thấy thì hơi cau mày.
“Đang yên đang lành mua chiếc chuông này về làm gì?”
“Đây chính là chiếc chuông cổ mà Càn Long đã từng dùng qua, không phải chuông thường đâu.” Tư Mã Ngọc Như đáp.
“Em chính là quá rảnh rỗi đấy, không phải mua đồ thì chính là chạy loạn khắp nơi, ăn nói lung tung.” Lục Vinh Hàn mang theo vài phần âm trầm nói.
Hôm qua Tư Mã Ngọc Như nhắc đến chuyện của Đỗ Di Nhiên, còn thêm mắm thêm muối một tràng, đương nhiên là hãm hại Lục Kiến Nghi khiến cho ông ta cảm thấy rất không vui.
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi trả lời.
“Không có lửa thì làm sao có khói, em cũng đâu ăn nói lung tung.”
“Chuyện em ăn nói lung tung cũng đâu phải lần đầu.” Lục Vinh Hàn lười để ý đến cô ta, trực tiếp đi ra ngoài.
Buổi tối hôm đó Lục Vinh Hàn không về, Tư Mã Ngọc Thanh lại ở biệt thự quanh hồ, Tư Mã Ngọc Như ở nhà một mình, toàn bộ buổi tối cô ta đều ngủ rất say sưa ngon lành.
Sáng ngày hôm sau, tiếng thét chói tai của người làm khiến cô ta thức giấc.
Trong phòng khách giống như bị trộm hỏi thăm, gối ôm trên ghế sofa đều bị người ta kéo nát, sợi bông vung vãi trên mặt đất.
Trên mặt đất có một chữ lớn được xếp bằng cốc.
“Chết!”
Tư Mã Ngọc Như ôm cánh tay, đột nhiên cô ta cảm thấy rùng mình, hoảng sợ không thôi.
“Mấy người giữ nguyên hiện trường, không được làm loạn, nhanh gọi điện cho ông chủ, để ông ấy nhanh chóng trở về.”
Lục Vinh Hàn đang ở trong một ngôi biệt thự khác của mình, sau khi nhận được điện báo, ông ấy vội vàng lái xe về nhà.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, chính bản thân ông ta cũng giật mình kêu lên, vội vàng gọi bảo vệ đến điều tra camera giám sát hôm qua, nhìn xem rốt cuộc là ai đi vào.
Người đầu tiên mà Tư Mã Ngọc Như nghĩ đến chính là Hoa Hiền Phương.
“Là Hoa Hiền Phương, nhất định là người do cô ta sắp xếp, cô ta muốn làm em hoảng sợ, dọa chết em, người phụ nữ kia quá âm hiểm, quá độc ác, quá quỷ kế đa đoan, không chỉnh chết em, cô ta sẽ không bỏ qua đâu.”
Lục Vinh Hàn trừng cô ta một cái.
“Sự việc còn chưa rõ ràng, em không nên nói năng lung tung như thế, trong nhà có mất gì không?”
“Không, không mất gì hết, không giống như đi vào ăn trộm.” Người làm báo cáo, bên ngoài biệt thự đều có bảo vệ trực đêm hai mươi bốn giờ, ăn trộm không thể nào đi vào.
“Rõ ràng là hướng về phía em mà đến, tối hôm qua chỉ có một mình em ở nhà, Hoa Hiền Phương kia thật đúng là quá kinh khủng, cô ta làm nhiều việc ác, không sợ sinh ra con không có chỗ đó hay sao?”
Tư Mã Ngọc Như còn chưa nói xong lời ác độc đã bị Lục Vinh Hàn khẽ quát một tiếng cắt ngang.
“Em còn dám nói một câu gây bất lợi cho đứa nhỏ thì đừng trách anh không khách sáo.” Đứa nhỏ trong bụng Hoa Hiền Phương chính là cháu trai ruột của ông ta đấy.
Tư Mã Ngọc Như tức đến mức điên lên.
“Người ta đã cưỡi lên đầu của em đi ị đi đái, em mắng cô ta hai câu không được à?”
Lục Vinh Hàn trầm thấp hừ lạnh một tiếng.
“Con mắt nào của em nhìn thấy là do con bé làm?”
“Em không cần nhìn thấy tận mắt, chỉ cần dùng não là có thể đoán được.” Tư Mã Ngọc Như chém đinh chặt sắt nói.
Lúc này bảo vệ lấy video từ màn hình giám sát đến.
Trong video, đại sảnh yên tĩnh, đột nhiên chiếc đèn cảm ứng trên vách tường sáng lên, một người phụ nữ từ trên lầu đi xuống, camera giám sát quay được tận mặt của người phụ nữ này, không phải ai khác mà chính là Tư Mã Ngọc Như.
Con mắt của cô ta nhìn thẳng, trống rỗng lại vô hồn, giống như đang mộng du.
Cô ta đi đến trước ngăn tủ, lấy ra một chiếc kéo, hung hăng đâm vào bên trong gối ôm trên ghế sofa, một dao lại một dao, vừa nhanh vừa độc lại vừa chuẩn, khiến cho sợi bông bên trong vung vãi khắp nơi, giống như hoa tuyết.
“Không thể nào!” Tư Mã Ngọc Như vô cùng hoảng sợ, mắt bà ta trừng to như chuông đồng, nhìn thấy trong màn hình giám sát, bản thân mình giống như ma quỷ.
Lục Vinh Hàn cũng khiếp sợ.
“Chuyện này chính do em làm mà em cũng không nhớ ư? Thế mà còn không biết xấu hổ vu oan cho người khác.”
Tư Mã Ngọc Như che lỗ tai, liều mạng lắc đầu, cô ta không tin mình lại làm như thế.
Điều đó là không thể nào, tuyệt đối là không phải.
“Đây không phải là do em làm, nhất định có người giả mạo em. Tối hôm qua em vẫn luôn ở trong phòng, không đi đâu hết.”
Bảo vệ lấy ra camera giám sát ở trên lầu, Tư Mã Ngọc Như từ trong phòng đi xuống dưới lầu, toàn bộ quá trình đều được ghi lại rất chi tiết.
Người làm bị dọa đến mức che miệng lại.
“Bà chủ… Bà chủ bị mộng du, còn thích giết người trong mơ.”
“Cô nói cái beep gì thế, sao tôi có thể mộng du, đây không phải là tôi, đây là do người khác đóng giả.”
“Người bị bệnh mộng du không có khả năng biết mình bị mộng du.” Người làm đáp, Tư Mã Ngọc Như tát cô ta một cái.
“Cô mà còn nói thêm câu nữa thì tôi sẽ cắt đầu lưỡi của cô đấy.”
Người hầu ấm ức che mặt.
“Tôi không làm nữa, bà quá nguy hiểm, nếu làm không tốt, nói không chừng tối hôm sau, thứ mà bà đâm không phải gối đầu mà chính là đâm người.” Sau khi nói xong, cô ta chạy ra ngoài.
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giống như bị ong vò vẽ chích một cái, lệch sang một bên.
“Tôi cắt tiền lương tháng này của cô.”
“Đi!” Vẻ mặt Lục Vinh Hàn trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Anh sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện khám.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.