Cuối tuần, Kiều An tìm Hoa Hiền Phương. Cô ta đã biết được chuyện về Đỗ Di Nhiên. Con trai của cô ta còn chưa nhận tổ quy tông, mà lại có kẻ thứ ba chen vào. Hoa Hiền Phương ôm lấy Niên Niên, và bế ở trên đùi chơi đùa. “Niên Niên, bác gái cho con ăn sinh tố hoa quả nhé.” Túi sữa nhỏ đã bắt đầu bi bô tập nói, nghe thấy mấy chữ sinh tố hoa quả thì vui vẻ vỗ vỗ cái tay nhỏ bé: “Sinh sinh… Ăn…”. Tìm truyện hay tại [ Trù mTruyện. N ET ] Hoa Hiền Phương múc một miếng sinh tố hoa quả đút cho đứa bé ăn, biểu tình nhàn nhã mà tự tại. Kiều An phát hiện, trong lòng Hoa Hiền Phương có tố chất hết sức mạnh mẽ, tình địch trước mặt mà cô cũng có thể mặt không đổi sắc, thảo nào trước đây có thể đánh bại cô ta. “Bà Lục, rốt cuộc tin tức đồn đại bên ngoài này có phải là sự thật hay không, Đỗ Di Nhiên thật sự mang thai con của Kiến Nghi?” “Cô ta muốn quyến rũ Kiến Nghi, tuy nhiên lại không thực hiện được.” Hoa Hiền Phương không chút hoang mang nói. “Không thực hiện được, thì sao cô ta lại mang thai?” Đầu óc Kiều An mơ hồ. Hoa Hiền Phương nhún vai: “Tôi cũng không biết, đáp án của vấn đề này chỉ sợ cũng chỉ có cô ta biết.” Kiều An điên cuồng không ngớt: “Cô không lo lắng sao? Cô ta có thể không giống với tôi, cô là cô chủ nhà họ Đỗ, có tiền có thế, chuyện gì cũng làm được.” “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cô ta muốn lên chức cũng không dễ dàng như vậy đâu, nói thế nào thì cũng phải xếp hàng phía sau cô, có phải không?” Hoa Hiền Phương dùng giọng vui đùa mà nói. Dù như thế nào, hai đứa sinh đôi này của cô ta đúng là Lục Kiến Nghi, đứa con trong bụng Đỗ Di Nhiên còn không biết là của ai đâu? Kiều An bĩu môi: “Tôi có nghe nói, người phụ nữ kia vừa đến thành phố Long Minh đã cấu kết Tư Mã Ngọc Như rồi.” Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Tin tức của cô nhanh quá nhỉ.” Kiều An cười quái dị một tiếng, cô ta đã lăn lộn nhiều năm ở thành phố Long Minh như vậy, nên cũng có chút mánh khóe. “Có phải Đỗ Di Nhiên dự định vẫn ở lại thành phố Long Minh, để tìm cô ép vua thoái vị bất cứ lúc nào hay không?” Hoa Hiền Phương giang tay ra: “Kỳ thực tôi lại không sao cả, dầu gì cũng là vợ đầu, cô phải cẩn thận một chút, chớ để cho cô ta chen ngang, chạy đến trước mặt cô.” Cô phòng ngừa được Kiều An và Đỗ Di Nhiên kết đồng minh, để cô cùng Kiều An đi đối phó với Đỗ Di Nhiên. Kiều An cố ý thở dài: “Trước đây nếu cô đồng ý để Kiến Nghi lấy tôi về, không phải tôi còn có thể liên minh với cô đối phó cô ta sao, tránh để cô phải chiến đấu một mình, lực bất tòng tâm.” Hoa Hiền Phương lắc ly nước trái cây trong tay: “Tuy chế độ cưới vợ bé của nhà họ Lục bị phế trừ, nhưng cũng không phải là không thể khôi phục. Cô có cơ hội bước chân vào nhà họ Lục. Chỉ là nhỡ nếu khôi phục, thì người có thể bước chân vào nhà họ Lục chắc chắn không phải là cô. Quan hệ giữa bà cụ nhà họ Đỗ cùng bà cụ nhà chúng tôi rất tốt, nếu Đỗ Di Nhiên muốn vào làm vợ bé thì chẳng phải là chuyện dễ hay sao. Mà cô vừa không có gia cảnh hoành tráng vừa không có hậu thuẫn, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta đạp lên đầu cô để leo lên thôi.” Mỗi một chữ của cô đều nói đâm vào trong tim Kiều An. “Làm sao cô ta có thể bằng lòng làm vợ lẽ chứ, mục tiêu của cô ta là vị trí bà chủ của nhà họ Lục, vừa bước chân vào đây sẽ đẩy ngã cô ngay.” Cho tới bây giờ Kiều An vẫn không phải là một ngọn đèn cạn dầu, cô ta có tính toán nhỏ của riêng mình. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, giả sử Hoa Hiền Phương và Đỗ Di Nhiên càng đấu chết đi sống lại, hai hổ cắn nhau, con què con bị thương, thì người có thể thu nhiều lợi nhất chính là cô ta. Hoa Hiền Phương liếc mắt là có thể xem thấu ý nghĩ của cô ta: “Đỗ Di Nhiên muốn đánh đuổi tôi, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Dù sao, tôi là cháu dâu do đích danh ông cụ chỉ định, còn có cổ phần công ty Lục thị, huống hồ mẹ kế Đỗ Di Nhiên là cô ruột thịt của tôi, tất nhiên cô tôi sẽ giúp đỡ tôi, mà không giúp Đỗ Di Nhiên rồi. Cô ta muốn bước chân vào nhà họ Lục, cùng lắm chúng tôi sẽ giống như bà và Tư Mã Ngọc Như, đấu đá hàng chục năm, cho đến khi chúng tôi đã già. Cô ta không thay thế được tôi, tôi cũng không đuổi được cô ta.” Kiều An ngạc nhiên. Rất có khả năng sẽ như thế, tuy Đỗ Di Nhiên là cô chủ của một gia đình giàu có nhưng dù sao Hoa Hiền Phương cũng là bà chủ, trong tay còn điều hành một công ty đang lên sàn. Quan trọng nhất là rất có thể sau này nhà họ Đỗ là của em họ của cô và Lục Sênh Hạ, tất nhiên bọn họ sẽ hướng về phía Hoa Hiền Phương, Đỗ Di Nhiên chỉ còn lại một cái xác không hồn, kết cục sẽ giống như Tư Mã Ngọc Như, suốt đời làm vợ bé. Nhưng cô ta chiếm đoạt vị trí vợ bé thì cũng chẳng sao cả, dù sao thì cô ta và con trai vẫn lưu lạc ở bên ngoài, chuyện nhận tổ quy tông là một chuyện rất xa vời. “Cô đã từng đồng ý với tôi để cho Niên Niên vào nhà họ Lục rồi mà.” Hoa Hiền Phương gật đầu: “Chuyện tôi hứa với cô, tất nhiên tôi sẽ nghĩ được cách, tuy nhiên…” “Tuy nhiên làm sao?” Kiều An vội vàng hỏi. Hoa Hiền Phương che miệng, nhỏ giọng ra vẻ thần bí. “Nhà họ Lục có một quy định bất thành văn, giả sử có con ngoài giá thú thì phải do bà chủ nuôi nói, mà chỉ được nuôi một đứa. Nói cách khác, nếu người quản lý có rất nhiều người phụ nữ, sinh rất nhiều con ngoài giá thú, thì chỉ có một đứa có thể có được cơ hội vào trong nhà. Đây là vì để ổn định gia tộc, đứa bé cùng cha khác mẹ sinh ra, khó tránh khỏi sẽ cạnh tranh nhau, mà nhà họ Lục kiêng kỵ chuyện đấu đá nhau trong gia tộc nhất.” Cô nói, rồi thở dài: “Niên Niên hợp ý tôi, tôi rất thích nó, tất nhiên muốn nhận nó làm con thừa tự với danh nghĩa của mình. Trong khoảng thời gian này tôi vẫn đang làm công tác tư tưởng cho Lục Kiến Nghi, khó khăn lắm mới thuyết phục được anh ấy sắp đồng ý thì tự nhiên Đỗ Di Nhiên lại chen chân vào. Dù sao cô ta cũng là cô chủ nhà giàu có, bà cụ lại có quan hệ tốt với bà cụ Đỗ, bây giờ còn kết thân gia. Con của cô ta thì nhất định nhà họ Lục phải sắp xếp. Bởi vậy, đứa con nuôi duy nhất này chỉ sợ cũng phải…” Miệng Kiều An méo xệch đến tận mang tai giống như bị ong vò vẽ đốt vậy: “Con của cô ta có phải của Kiến Nghi hay không vẫn là ẩn số, dù là thật thì cũng không nhất định có thể được sinh ra bình an.” Cô ta tuyệt đối sẽ không làm cho đứa con hoang này, tới cướp đi vị trí của con trai mình. Lúc này, Niên Niên đã tựa ở đầu vai Hoa Hiền Phương mà ngủ. Dáng vẻ mập mạp đáng yêu khiến cho Hoa Hiền Phương không kiềm chế được mà hôn một cái. “Niên Niên đúng là càng nhìn càng đáng yêu, tôi thật sự rất muốn nó mau vào nhà họ Lục, nếu Kiến Nghi ở lâu với nó, chắc chắn cũng sẽ thích nó thôi.” Kiều An cũng nghĩ như vậy, cô ta phải vì con trai làm chút gì mới được. “Hiện tại Đỗ Di Nhiên ở chỗ nào?” “Phòng cho tổng thống” ở khách sạn Hildon.” Hoa Hiền Phương nói với giọng thản nhiên. Tâm lý Kiều An nắm chắc rồi. Sau khi tạm biệt Hoa Hiền Phương, cô ta để bảo mẫu đưa con về nhà, còn mình thì đến khách sạn Hildon. Đỗ Di Nhiên thật không ngờ Kiều An sẽ tìm đến cô. “Không ngờ cô tới thị uy?” Kiều An quan sát toàn thể cô ta: “Tôi muốn đến xem đến cùng hình dạng của tình địch mới của kẻ thứ ba Phương trông như thế nào? Trong hai năm qua, cô ta vẫn coi tôi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, luôn muốn dồn tôi và con vào chỗ chết, rốt cuộc báo ứng cũng đã tới.” Cô ta nói xong, nở nụ cười ha ha. Đỗ Di Nhiên sâu kín nhìn cô ta: “Vì sao cô gọi cô ta kẻ thứ ba Phương, không phải cô ta tự xưng là vợ đầu sao, làm sao lại biến thành kẻ thứ ba?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]