“Cô có bản lĩnh ngăn cản tôi hay sao?” Ánh mắt Lục Kiến Nghi rét lạnh, sát khí phả vào mặt, khiến Tư Mã Ngọc Như run rẩy rùng mình, gần như theo bản năng hốt hoảng lùi lại mấy bước, trốn phía sau Lục Vinh Hàn. Lục Vinh Hàn nhìn con gái nói: “Sênh Hạ, sắp ăn Tết rồi, con cũng không thể che giấu Ngọc Thanh được nữa, để nó không thể trở về nhà ăn Tết. Con dẫn bố đi gặp Ngọc Thanh, nếu như nó không muốn trở về, bố sẽ để nó ăn Tết với các con, được không?” Lục Sênh Hạ trừng mắt nhìn: “Chính ông nói đấy nhé.” “Bố đã bao giờ gạt con chưa?” Lời nói của Lục Vinh Hàn trịnh trọng mấy phần. “Chỉ một mình bố, người phụ nữ xấu xa đó không thể.” Lục Sênh Hạ giận dữ trừng mắt nhìn Tư Mã Ngọc Như. “Được, chỉ một mình bố.” Lục Vinh Hàn gật gù, chỉ khi nhìn thấy cháu trai bình an không có chuyện gì, ông ấy mới có thể yên tâm. Lục Sênh Hạ dẫn bọn họ đến biệt thự của bà nội. Hoa Hiền Phương khiếp sợ. “Em giấu Ngọc Thanh ở nhà bà nội từ lúc nào?” “Anh Như Thông ra nước ngoài, nơi đây là an toàn nhất, khẳng định mọi người không tìm được.” Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ. Hoa Hiền Phương choáng váng dữ dội. Nơi này nhất định là do con trai nghĩ ra. Lục Sênh Hạ xưa nay chưa từng đến đây, vốn dĩ cũng không biết. Trong biệt thự, Tư Mã Ngọc Thanh đang học làm cá kho hạt thông ở trong bếp cùng với bà nội. Lúc cậu bé ở cùng bà nội thì tâm trạng luôn luôn rất vui vẻ. Nhìn thấy Lục Vinh Hàn, cậu bé sợ hãi, lật đật núp sau lưng bà nội. “Chị, sao chị lại dẫn dượng đến? Em không muốn về nhà đâu.” Lục Sênh Hạ nhún vai: “Chị cũng không muốn như vậy. Nhưng mà cô của em, mẹ ruột của chị đã bắt cóc chị, muốn dùng chị để trao đổi với em, nếu không, cô ta sẽ giết chị.” Lục Vinh Hàn quở mắng cô bé một chút: “Sênh Hạ, con đừng nói mò như vậy, mẹ con chưa bao giờ muốn giết con, con mà nói như vậy sẽ doạ Ngọc Thanh sợ.” “Bố cho rằng cô ta không làm được sao, chỉ có chuyện bố không nghĩ tới thôi, chứ không có chuyện cô ta không làm được.” Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng. Tư Mã Ngọc Thanh oa một tiếng khóc lên. “Con không muốn trở về, người phụ nữ xấu xa đó sẽ giết con, con không muốn trở về.” Lúc bà nội ôm vai cậu bé, cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn Lục Vinh Hàn. “Cậu là bố của nó đúng không, cậu không có nó một gia đình hạnh phúc thì thôi, còn lấy về nhà một người phụ nữ ác độc mỗi ngày ngược đãi nó, cậu như vậy mà cũng xứng đáng làm một người bố sao?” Lục Vinh Hàn trong lòng rối loạn, cũng không biết hai đứa bé này đã nói bậy gì đó với bà cụ nhà này, mới khiến cho bà đồng ý giữ nó lại. “Bà cụ, tôi không phải bố của cậu bé, tôi chỉ là dượng nó thôi. Tôi muốn đón nó về chỗ ở của tôi, vậy thì sẽ không có người ngược đãi nó nữa.” “Con không muốn trở về, con không muốn bị hạ độc mà chết.” Tư Mã Ngọc Thanh càng khóc dữ dội hơn. Hoa Hiền Phương đi tới, kéo cậu bé vào trong lòng: “Ngọc Thanh, cô và dượng thừa đã nhận sai lầm, cô ta đảm bảo về sau sẽ không dám tổn thương em nữa.” Tư Mã Ngọc Thanh khịt khịt mũi. “Em không tin cô ta, chị xinh đẹp, chị đừng để em trở về với dượng mà, em ở đây rất tốt, em không muốn chết đâu.” Lục Vinh Hàn đỡ trán: “Ngọc Thanh, cô rất thương con, chuyện con vịt chỉ là một hiểu lầm, là đầu bếp bỏ sai gia vị.” “Dượng đừng gạt con, con cũng không phải kẻ ngu. Cô ta muốn hạ độc con, lại gán tội cho chị xinh đẹp. Dượng à, về sau dượng đừng ăn đồ của cô ta, không chừng cô ta cũng sẽ hạ độc vào đồ ăn của dượng đấy.” Tư Mã Ngọc Thanh đang nói, từ bên ngoài có mấy người đi tới, chính là Tần Như Thông và vợ chồng Hoa Phi. Nhìn thấy trong nhà đột nhiên có nhiều người đến như vậy, Tần Như Thông hết sức giật mình. “Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Lục Sênh Hạ lè lưỡi một cái: “Anh Như Thông, sao anh về sớm vậy?” Tần Như Thông nghe được lời đồn đãi liên quan đến Hoa Hiền Phương ở trong vòng, lo lắng cô sẽ không ứng phó được, nên lập tức chạy về. Đúng lúc Hoa Phi và Lâm Đại Dao đang hưởng tuần trăng mật ở châu Úc, tiện thể ngồi máy bay tư nhân trở về. Lâm Đại Dao nhìn thấy Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Vinh Hàn, hết sức giật mình. “Ngọc Thanh, chú, sao hai người lại ở nhà bà nội?” “Chị cả, cô hạ độc em, muốn em chết, cho nên em trốn tới chỗ này.” Tư Mã Ngọc Thanh vừa khóc vừa nói. Lâm Đại Dao giật mình, Tư Mã Ngọc Thanh không phải con trai ruột của Tư Mã Ngọc Như sao? Sao cô ta lại hạ độc Tư Mã Ngọc Thanh chứ? “Ngọc Thanh, tại sao người phụ nữ đó lại hạ độc em?” “Cô ta muốn em chết, để gán tội cho chị xinh đẹp.” Tư Mã Ngọc Thanh cực kỳ tủi thân. Lục Vinh Hàn cảm thấy chuyện này so với tưởng tượng của mình còn phức tạp hơn nhiều lắm, nhưng bất luận thế nào ông ấy cũng phải mang Ngọc Thanh về trước mới được. “Ngọc Thanh, trước tiên con theo dượng trở về, dượng bảo cô con nhận lỗi trước mặt con chịu không?” Ông ấy định nắm tay Tư Mã Ngọc Thanh, bị Tư Mã Ngọc Thanh vung ra: “Không muốn, con không muốn về đâu.” Lục Vinh Hàn thở dài: “Bố con đang ở nhà chờ con đấy, dượng dẫn con đi tìm bố con, luôn có thể mà.” “Bố sẽ dẫn con về nhà sao?” Tư Mã Ngọc Thanh khóc thút thít hai tiếng. “Con muốn về nhà, vậy thì về nhà đi.” Lục Vinh Hàn nói: “Mẹ con và chị con cũng muốn trở về, nếu như bọn họ không nhìn thấy con, sẽ rất thất vọng.” Cuối cùng Tư Mã Ngọc Thanh cũng bị thuyết phục. Đã lâu chưa gặp mẹ, cậu bé nhớ mẹ quá rồi. Lâm Đại Dao lấy quà mang về từ châu Úc ra. “Ngọc Thanh, đây là quà chị mua cho em, có đồ chơi còn có đồ ăn vặt nữa nè.” Tư Mã Ngọc Thanh nín khóc mà cười: “Cảm ơn chị cả.” Sau khi trò hề ở đây kết thúc, về đến nhà, Hoa Hiền Phương gọi hai đứa trẻ vào phòng sách. “Bản lĩnh nói dối của hai đứa các con càng ngày càng giỏi.” Hứa Kiến Quân cúi đầu, hai bàn tay nhỏ xoắn lại: “Mẹ, con xin lỗi. Con chỉ muốn giúp chú Ngọc Thanh, nếu như mẹ biết, chắc chắn sẽ không đồng ý.” Lục Sênh Hạ hết sức có lỗi nhìn cô: “Chị dâu, đều là ý của em. Là em bảo Tiểu Quân làm như vậy, chị muốn trách thì cứ trách em đi.” Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé: “Chị biết hai đứa đều có lòng tốt, nhưng mà dù sao Ngọc Thanh cũng chỉ là đứa trẻ. Nếu như cậu bé xảy ra chuyện gì bất ngờ, chúng ta đều không gánh được trách nhiệm này. Hai người, một là con trai của chị, một là em gái của chị, chị rất tin tưởng hai đứa, cũng hy vọng hai đứa có thể tin tưởng chị. Về sau đừng làm những chuyện mờ ám ở sau lưng chị nữa.” “Em biết rồi ạ, chị dâu.” “Con biết rồi ạ.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn nhận lỗi. Có điều, nên phạt thì phải phạt. “Chị phải trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của hai người, hai người còn bị cấm túc một tháng nữa.” “Vậy có phải là Tết này cũng không có tiền mừng tuổi không?” Lục Sênh Hạ lè lưỡi. Hoa Hiền Phương giả vờ giận dỗi cô bé một chút: “Tiền tiêu vặt là tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi là tiền mừng tuổi.” Lục Sênh Hạ hì hì cười hai tiếng. Biết ngay chị dâu nghĩa tình sâu sắc, sẽ không thật sự trách tội bọn họ. Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Hoa Hiền Phương nhận được điện thoại của mẹ. Hoa Mộng Lan xảy ra chuyện rồi. Tối hôm qua, ở ngoại ô thành phố Long Minh xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]