🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Hôm nay không phải em đã rất vui vẻ với Thời Thạch sao? Tại sao giờ lại cảm thấy không thoải mái với anh rồi?”
Hoa Hiền Phương chấn động dữ dội “Anh đang nói chuyện nhảm nhí gì vậy?”
Lục Kiến Nghi lấy điện thoại ra, mở ảnh bên trong ra.
Cô choáng váng.
“Ai đã chụp cái này? Thật là biết chọn góc độ, em và Thời Thạch thậm chí còn chưa từng chạm tay vào nhau, làm sao có thể tình cảm được như vậy?” Chẳng trách anh chàng này nửa đêm nửa hôm lại chạy đến đây. Hóa ra là có người đứng sau cố tình hủy hoại thanh danh của cô.
Lục Kiến Nghi không nhận được một chút an ủi nào, anh biết rất rõ trong lòng cô Thời Thạch luôn đi trước anh và quan trọng hơn anh.
“Hoa Hiền Phương, anh muốn em nói thật lòng, em có còn yêu Thời Thạch không?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, không hề chớp mắt: “em và anh Thạch không có tình yêu, chỉ có tình bạn và tình cảm gia đình. Sau này anh đừng hỏi em câu này nữa.”
Ngay cả khi còn yêu Thời Thạch, cô sẽ chọn cách chôn chặt tình cảm này, không mở lòng ra nữa.
“Vậy thì em có yêu anh không?” Lục Kiến Nghi buột miệng, hỏi xong lại hối hận, biết thừa câu trả lời là không, vậy tại sao lại hỏi để tự chuốc thêm phiền phức cho mình.
Hoa Hiền Phương dời ánh mắt đi, không nhìn anh nữa: “Một người đàn ông cắm sừng em thì có chỗ nào đáng để yêu chứ?”
Lục Kiến Nghi ngay lập tức chịu biết bao đả kích tổn thương, máu trào lên tim: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, anh trong sạch, em có thể đừng lúc nào cũng đổ oan cho anh được không?”
Hoa Hiền Phương hừ nhẹ một tiếng, thật đúng cứng đầu cứng cổ, lại còn vô tội gì chứ.
“Dù sao chúng ta sau khi kết hôn, anh vẫn còn cùng Kiều An liên lạc qua lại, đây là sự thật.”
Lục Kiến Nghi búng trán cô: “Em thế này là đang trả đũa anh sao?”
Cô phồng hai má nói: “Ai bảo anh nghi ngờ em? Biết người gửi ảnh bụng dạ khó lường mà anh vẫn chọn tin tưởng, chỉ số IQ của anh sụt giảm rồi phải không?”
Anh cau mày không hài lòng: “Anh chỉ tin tưởng phán đoán của chính mình nên phải đích thân đến đây.”
“Bây giờ yên tâm rồi chứ?” Cô nhíu chặt miệng.
“Không yên tâm, chỉ cần thêm một ngày em còn chưa giao trái tim mình cho anh thì anh vẫn không cách nào yên tâm được.” Nói rồi anh duỗi ra cánh tay cứng rắn ra, kéo cô vào vòng tay mình ôm chặt lại.
Cô biết rằng người đàn ông này là người có tính chiếm hữu số một trên thế giới, chỉ cần là của mình, cho dù không thích cũng không cho phép người khác đụng vào.
“Lục Kiến Nghi, em luôn đặt gia đình lên hàng đầu, tuyệt đối không để cảm xúc cá nhân lấn át gia đình. Vì vậy anh không cần phải lo lắng, em sẽ không làm tổn hại đến danh dự của anh, em cũng mong anh có thể tôn trọng với tư cách là một người vợ.” Cô trang trọng và uy nghiêm.
Lục Kiến Nghi không biết nên vui hay nên buồn.
May mắn là vì cô sẽ không phản bội anh.
Nhưng đáng buồn thay, cảm xúc của cô không liên quan gì đến anh cả.
“Hoa Hiền Phương, rồi cuối cùng sẽ có một ngày, anh muốn em trao trái tim cho anh.”
Ngày hôm sau, Tiểu Mai gọi điện đến và rủ bọn họ đi đến nhà hàng của cô ấy dùng bữa.
Bước tới cửa nhà hàng, Hoa Hiền Phương sững sờ một lúc, nơi đó là nhà hàng mà lúc đầu cô giao đồ ăn, chỉ là thay đổi tên, lại trở thành nhà hàng của Tiểu Mai.
Có vẻ như sau khi Tiểu Mai “trúng số”, cô ấy đã mua lại nhà hàng và tự mình trở thành bà chủ.
Tần Như Thông vừa đến.
Ánh mắt của anh ta và Lục Kiến Nghi va chạm dữ dội, như có ngọn lửa phát ra bao trùm khắp nơi.
“Hiền Phương, gia đình em chồng tung vợ hứng sao?” Tần Như Thông nói với giọng điệu nửa giễu cợt nửa mỉa mai.
Lục Kiến Nghi giơ tay ra, choàng tay qua vai Hoa Hiền Phương, tuyên bố chủ quyền của mình.
“Đêm qua, cô ấy gửi nhắn tin Zalo cho tôi nói rằng cô ấy nhớ tôi, vậy nên tôi liền bay đến. Với bà xã, tôi luôn tình nguyện đáp ứng mọi nhu cầu của cô ấy.”
Tâm trạng Hoa Hiền Phương ngổn ngang, cô thật sự không ngờ tới, đường đường là cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh vậy mà lại nói dối không chớp mắt.
Khóe miệng Tần Như Thông khẽ giật giật.
Đòn công kính của Lục Kiến Nghi thực sự rất mạnh, anh trông chừng Hiền Phương thật chặt, cô mới rời khỏi hai ngày, anh liền theo tới rồi.
Tiểu Mai bước ra, nhìn chằm chằm vào Lục Kiến Nghi, mãi một hồi lâu mới định thần lại: “Trời ơi, Hiền Phương, ông xã cậu đẹp trai quá!”
Hoa Hiền Phương cười nhẹ: “Tiểu Mai, không ngờ bây giờ cậu lại là chủ nhà hàng này. Ông chủ Vương trước đây không làm nữa sao?”
“Ông ấy cùng con trai đến nước An Kỳ rồi. Tôi cũng thấy rằng vị trí này rất tốt, đối diện là trường học, bước xuống là tới, Tiểu Mai cười nói: “Nhà hàng của tôi tuy nhỏ nhưng nguyên liệu rất ngon, tuyệt đối không sử dụng loại thịt bẩn hay dầu ăn thừa nào.” Cô ấy tự hào về bản thân.
Bước vào phòng riêng trên tầng hai, Tiểu Mai giới thiệu cho bọn họ những món ăn đặc trưng của nhà hàng.
Hoa Hiền Phương gọi một ít ngó sen chua cay, cá hấp, tôm càng om dầu, thịt ba chỉ xào bắp cải đỏ, gà quay hạt dẻ và canh củ sen hầm.
Đây đích thực là những hương vị quê hương không thể tìm thấy ở Long Minh.
“Tiểu Mai, nếu cậu rảnh thì ngồi xuống ăn cơm với chúng tôi đi” Hoa Hiền Phương nói.
“Được thôi.” Tiểu Mai đồng ý không chút do dự, ngồi xuống bên cạnh Tần Như Thông, cô ấy vốn nghĩ như vậy.
Người phục vụ mang canh củ sen vào.
Hoa Hiền Phương múc cho Lục Kiến Nghi một bát: “Củ sen thích hợp làm canh chỉ có ở vùng Giang Thành của chúng em, không thể ăn ở những nơi khác. Khi em còn nhỏ, chỉ cần thời tiết trở lạnh, mẹ em sẽ nấu canh củ sen, uống xong là thấy ấm người ngay.”
“Mẹ Hoa là người ở Giang Thành, nấu canh củ sen rất ngon, bà nội tôi cũng không thể nấu ra được mùi vị như vậy.” Tần Như Thông tiếp lời cô, nói với một nụ cười nhẹ.
Hoa Hiền Phương nở nụ cười: “Khi đó, bà nội Thời cũng là người Giang Thành, tự nhiên rất giỏi ẩm thực Giang Thành. Em nhớ năm nào bà cũng nấu tôm say và cua say, nhúng dấm Giang Thành ăn rất ngon.”
Tiểu Mai một bên múc canh cho Tần Như Thông, rất ân cần: “Đầu bếp của chỗ chúng tôi là bố tôi, mọi người nếm thử xem, món canh của bố tôi có đúng vị không?”
Tần Như Thông nhấp một ngụm rồi gật gật đầu: “Thật ngon, có vị ngọt thanh khiết của củ sen.”
Hoa Hiền Phương nhớ rằng bố của Tiểu Mai chính xác là một đầu bếp, trước đây cô còn đến nhà của Tiểu Mai ăn cơm.
“Tiểu Mai, bố cậu nấu ăn giỏi quá. Thảo nào việc kinh doanh nhà hàng lại tốt như vậy.”
“Mở nhà hàng mà muốn kiếm tiền thì trước hết đầu bếp phải là người trong nhà, nếu sử dụng người ngoài, một khi kinh doanh tốt lên sẽ tranh cãi với nhau về việc tăng lương, không vừa ý sẽ lập tức rời đi.” Tiểu Mai có khá nhiều kinh nghiệm
Người phục vụ lần lượt dọn lên các món ăn còn lại.
Khi ăn giữa chừng, Tiểu Mai thận trọng và ngần ngại hỏi: “Đàn anh, anh có bạn gái rồi chứ?”
“Tôi chưa có.” Tần Như Thông nhún vai, trong lòng anh ngoài Hoa Hiền Phương ra sẽ không có thêm người phụ nữ nào khác.
Hoa Hiền Phương nở nụ cười: “Có quá nhiều cô gái theo đuổi anh Thạch, dắt tay nhau có thể quấn hết một vòng tròn xích đạo. Anh ấy phải dành thời gian để lựa chọn kỹ càng.”
Đang nói, cô bỗng thay đổi giọng điệu: “Tiểu Mai, cậu vẫn chưa kết hôn sao?”
Tiểu Mai vén tóc bên tai: “Tôi rất bận bịu với công việc ở nhà hàng, chưa có thời gian để tìm bạn trai.”
Hoa Hiền Phương nở nụ cười: “Chúng ta cùng tuổi nhau, tôi đã có ba đứa con luôn rồi, đứa lớn đã có thể giúp đỡ những việc lặt vặt trong gia đình luôn rồi đấy.”
Tiêu Mai lè lưỡi liếc nhìn Lục Kiến Nghi một cái: “Cậu được gả cho một công tử giàu sang quyền thế. Đương nhiên phải sinh thêm vài đứa con nữa, làm sao tôi có thể so sánh được với cậu.”
Lục Kiến Nghi bên cạnh chậm rãi ung dung ăn canh, trầm mặc, không có gì để nói.
Bọn họ đang ôn lại chuyện cũ, anh không thể chen lời vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.