🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoa Hiền Phương dắt cô ta đi dạo vườn hoa.
“Chị họ, tôi hỏi chị một việc được không?”
“Cô muốn hỏi gì?” Hoa Mộng Lan nhướng mày.
Hoa Hiền Phương bĩu môi dưới, thấp giọng nói: “Trước đây chị có giả làm gái tại khách sạn Hilton để tiếp cận Lục Kiến Nghi, chắc chắn là chị biết người phụ nữ kia là ai?”
Hoa Mộng Lan liếc mắt xem xét cô, có một sự nham hiểm yên lặng hiện lên mặt cô ta: “Tôi chẳng có giả làm ai cả, người phụ nữ có quan hệ với anh ta là tôi.”
“Tôi đã tìm người điều tra rồi, lúc đó chị không có ở trong nước, chị đã ở nước ngoài với Kỷ Trọng Khôi.” Hoa Hiền Phương nói.
Mặt của Hoa Mộng Lan như rút lại: “Cô muốn làm gì, chuyện đã qua lâu thế rồi thì còn có ý nghĩ gì không?”
“Chị họ, đối với chị thì thật sự chẳng có ý nghĩa gì, nên hy vọng chị có thể nói thật với tôi.” Hoa Hiền Phương nghiêm túc nói.
Đáy mắt Hoa Mộng Lan bỗng hiện lên một sự biến hóa kỳ lạ: “Quên đi, coi như vì cô giúp tôi phẫu thuật thẩm mỹ nên tôi nói cho cô biết, cô còn nhớ bạn trung học Giang Hà của tôi không? Nhà nhỏ có quán ăn. Hôm đó con nhỏ ấy giao thức ăn cho khách sạn Hilton rồi xảy ra quan hệ với Lục Kiến Nghi. Lục Kiến Nghi phái người đến Giang Thành tìm nhỏ, nhỏ sợ chết, còn nghĩ Lục Kiến Nghi giết người diệt khẩu, tìm tôi để bàn cách giải quyết. Lúc đó tôi còn đang buồn vì không thể tiếp cận Lục Kiến Nghi được nên nghĩ đến cách giả làm cô ta.”
Hoa Hiền Phương lập tức không chớp mắt mà nhìn cô ta, nửa tin nửa ngờ nói: “Chị có địa chỉ nhà Giang Hà không?”
Cô ta lắc đầu: “Không, cả nhà bọn họ di dân sang nước ngoài cả rồi, lâu rồi chưa liên lạc.”
Cô ta chắc chắn sẽ không nói sự thật cho cô biết, để cho cô không đắc ý, không cho cô sống sung sướng được, muốn cho lòng cô cảm thấy vướng mắc, chán ghét cô, dằn vặt cô, làm cô khó chịu.
Hoa Hiền Phương cau mày lại, vẻ mặt cũng trở nên thâm trầm hơn: “Coi như là chị ấy đi Mỹ đi, hai người chị là bạn cùng lớp, họ hàng chị ấy luôn có thể liên lạc được với chị ấy, tôi sẽ điều tra rõ ràng. Hy vọng chị nói thật, nếu không thì tình nghĩa chị em chúng ta coi như hoàn toàn chấm dứt.”
Miệng Hoa Mộng Lan cứ như con ong chích vậy, cứ co giật kịch liệt: “Hoa Hiền Phương, cô có ý gì, cô không muốn cho tôi tiền chữa bệnh đúng không? Tôi thành ra bây giờ đều là do bị cô hại cả, nếu như cô không cướp vị trí cô chủ nhà họ Lục ra khỏi tay tôi thì sao mà tôi thành ra tới nước này? Cô nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng, đây là do cô thiếu tôi.”
“Tôi bảo chị giết người sao?” Hoa Hiền Phương thấp giọng nói: “Không ngờ rằng đến bây giờ chị còn chưa tỉnh lại nữa! Chị không gả được vào nhà họ Lục đâu, người nhà họ Lục không có xem trọng chị, coi như chị không bị dọa chạy thì bọn họ cũng có đầy cách để không gả chị vào.”
Ngũ quan dữ tợn của Hoa Mộng Lan vặn vẹo thành một nhúm, cô ta không thể chấp nhận được sự thật này, cô ta cái gì cũng tốt hơn Hoa Hiền Phương, nhà họ Lục vì sao lại ghét cô ta, trừ phi họ mù cả rồi!
“Tôi hiểu rồi, nhà các người nói nhường cơ hội này cho tôi nhưng thật ra thì vẫn đang tức giận bất bình. Các người chắc chắn là lén chạy sang nhà họ Lục báo cáo chuyện của tôi, nói xấu tôi, phá hư hình tượng của tôi, thế nên người của nhà họ Lục mới đổi ý, muốn lấy người đã xuất giá như cô.”
Cô ta càng nói càng tức, càng nói càng cảm thấy đây chính là sự thật, giọng nói vút cao lên, gần như là đang gầm thét: “Các người thật sự là âm hiểm độc ác, hèn hạ vô sỉ, bây giờ các người đắc ý cũng chỉ là tạm thời thôi, leo cao thì rơi cũng cao, các người chắc chắn sẽ thảm hại hơn tôi rất nhiều. Cô đừng tưởng là sinh con trai rồi thì địa vị sẽ ổn định, cô làm nhiều việc ác thế này ông trời sẽ trừng phạt cô, đem con của cô đi.”
“Chị điên chắc rồi.” Hoa Hiền Phương không nhịn được nữa, tát một cái.
Cô cảm thấy tim mình như băng giá lại, ngay cả Lục Kiều Sam cũng đã tỉnh ngộ ra nhưng cô ta lại vẫn khăng khăng như thế, chẳng có một tí gì là hối cải, thật sự là hết thuốc chữa rồi.
Lúc các cô đang cãi nhau thì bác cả và mẹ Hoa đi tới, nghe thấy lời của Hoa Mộng Lan, mẹ Hoa tức lên.
“Hoa Mộng Lan, Hiền Phương có ý tốt giúp cô ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, bỏ tiền giúp hết sức mình, không ngờ cô lại chửi bới độc ác như thế, lương tâm của cô bị chó gặm rồi à?”
Hoa Mộng Lan nghiến răng nghiến lời: “Dì hai, dì đừng tưởng ra đây là ân huệ của các người ban cho tôi, đây là do các người thiếu tôi, nên các người làm thế là đúng. Nếu như không phải do các người làm chuyện xấu sau lưng tôi, lấy vị trị cô chủ nhà họ Lục, thì bây giờ tôi đã nở mặt nở mày rồi sao mà biến thành như thế được?”
Bác cả hộc máu: “Sau con lại nói như thế chứ?”
Hoa Mộng Lan thở hổn hển: “Mẹ, con nghĩ ra rồi, chắc chắc là bác hai dì hai đã lén chạy tới nhà họ Lục nói xấu con, nên nhà họ Lục mới không quan tâm con nữa, lòng dạ bọn họ thật sự còn độc hơn cả rắn mà.”
“Cho dù là như thế thì cũng vô ích thôi, chữa cái mặt mới là quan trọng nhất.” Bác cả than thở.
Ở nước ngoài muốn cấy da đã tốn mấy trăm triệu, còn hậu phẫu thuật thẩm mỹ nữa, không có Hoa Hiền Phương giúp thì coi như xong rồi.
“Nếu con nhỏ này không dám cho con tiền thì con lên mạng vạch trần sự ghê tởm của nó, để nó muôn đời có tiếng xấu.” Hoa Mộng Lan giận dữ uy hiếp nói.
Hoa Hiền Phương cười lạnh một tiếng: “Chị cảm thấy sẽ có ai tin một kẻ phạm tội giết người nói không? Chị đừng quên, bây giờ chị đang tìm người bảo lãnh đợi xét xử, tới ngày nào đó viện kiểm sát cho rằng chị nên đi tù thì sẽ đưa ra công tố với chị, đến lúc đó chị còn mạng hay không thì vẫn là ẩn số đấy.”
Bác cả rùng mình: “Mộng Lan sẽ bị phán tử hình sao?”
“Chị ta phạm phải tội mưu sát, giết người đền mạng thì bình thường thôi.” Hoa Hiền Phương hừ lạnh nói.
Hoa Mộng Lan cũng chẳng sợ, bình tĩnh tự nhiên nói: “Tôi không có giết Kỷ Trọng Khôi, coi như là đêm đó tôi đi với anh ta thì cũng không chứng minh được là tôi giết anh ta. Anh ta trượt chân té xuống, tôi sợ quá, không nói ra được.”
“Mấy lời này thì chị để dành nói với quan tòa đi, từ bây giờ trở đi, chuyện của chị chẳng hề liên quan tới tôi nữa, chị tự lo cho tốt.”
Giọng của Hoa Hiền Phương trở nên lạnh lẽo vô cùng, tựa như băng đá vậy, cô không phải là nông dân, không đi giúp một con rắn muốn cắn mình làm gì.
Hoa Mộng Lan giận đến mức gân xanh nổi lên trán, hận không thể nhào qua cắn cô: “Hoa Hiền Phương, nếu mày dám không cho tao tiền thì tao sẽ ở đây không đi.”
“Được thôi, bây giờ tôi gọi cảnh sát, chị đi vào thì sẽ không đi ra được nữa đâu.” Hoa Hiền Phương móc điện thoại ra.
Bác cả sợ đến mức giữ tay cô lại: “Hiền Phương, con đừng báo cảnh sát, Mộng Lan bị kích thích, tâm thần không ổn định, con đừng để ý con bé, bác nói xin lỗi với con được không?”
“Không cần đâu, chuyện gì giúp thì con đã giúp, còn về sau thì tùy mấy người.” Hoa Hiền Phương lạnh lùng nói.
Hoa Mộng Lan thở hổn hển: “Hoa Hiền Phương, hôm nay mày không cho tao tiền bồi thường thì tao chết ngay tại đây cho mày xem.”
Khải Liên dắt bảo vệ đi tới, mỗi người ở một bên đỡ cô ta: “Cô chủ, tôi sẽ kéo cô ta ra, để cô ta ở ngoài muốn chết thế nào thì chết thế đấy.”
Bác cả sợ hãi xông lên, đánh vào mông Hoa Mộng Lan hai cái sau đó là ngồi bệt xuống đất khóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.