🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Kỳ lạ chỗ nào?” Hoa Hiền Phương hơi giật mình.
Bà Lục hạ giọng: “Tư Mã Ngọc Thanh bị bắt cóc, mỗi ngày cô ta không ăn không uống, lo lắng đến nỗi trong lòng nóng như kiến bò, còn động tí là khóc. Tư Mã Ngọc Thanh chẳng qua chỉ là cháu của cô ta mà thôi, lại không phải con trai ruột của cô ta, coi như là lo lắng, cũng không khoa trương như vậy đi?”
“Có thể bởi vì Ngọc Thanh là cháu trai duy nhất của Tư Mã Ngọc Như, mẹ nhỏ lo nhà họ Tư Mã sẽ tuyệt hậu, nên mới như vậy?” Hoa Hiền Phương thờ ơ nói.
Bà Lục bĩu môi: “Tôi thấy hôm qua lúc Tư Mã Minh Thịnh đến, rất bình tĩnh, cầm cái tai con trai, một chút lo lắng cũng không có, mặt không đổi sắc. Ngược lại là cô ta, đều dọa đến ngất đi luôn. Nếu người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng cô ta chính là mẹ và Tư Mã Minh Thịnh là cậu nữa là.”
Hoa Hiền Phương mím môi, thực ra cô cũng cảm thấy mẹ nhỏ đối với Ngọc Thanh quan tâm quá mức người cô đối với người cháu rồi, ngược lại giống như mẹ với con trai hơn.
Đến Lục Sênh Hạ cũng cảm thấy cô ta đối với Ngọc Thanh còn tốt hơn đối với chính cô bé nữa.
“Hiện tại điều quan trọng nhất là cứu Ngọc Thanh về đây, hi vọng cậu ta không sao.”
Bà Lục gật đầu: “Mặc dù tôi không thích Tư Mã Minh Thịnh, nhưng đứa trẻ đó cũng rất đơn thuần, hi vọng cậu ta có thể bình an trở về.”
Hoa Hiền Phương trêu chọc đứa nhỏ trong nôi: “Con nghĩ nếu Ngọc Thanh xảy ra chuyện, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến nhà họ Lục, một trăm ngày của đứa nhỏ có phải hay không không cần làm nữa?”
Bà Lục trên mặt xuất hiện ba vạch đen: “Như vậy sao được, nhà họ Tư Mã là nhà họ Tư Mã, nhà họ Lục là nhà họ Lục, cô phải phân biệt rõ ràng. Mặc dù Tư Mã Ngọc Như là mẹ nhỏ của hai người, nhưng hai người không có quan hệ gì với Tư Mã Ngọc Như, cậu ruột của cô và Kiến Nghi mang họ Y, cô phải nhớ kỹ điều đó!”
“Con biết rồi, mẹ.” Hoa Hiền Phương khẽ gật đầu.
Người nhà họ Lục từ trên xuống dưới đều đang chuẩn bị cho đại tiệc một trăm ngày của đứa nhỏ, không ai để ý đến Tư Mã Ngọc Như đang sốt ruột và lo lắng, cô ta sắp điên rồi.
Nghe nói Lục Vinh Hàn muốn ra nước ngoài, Tư Mã Ngọc như cũng không bình tĩnh nữa.
Đây là xác định mặc kệ rồi.
Cậu ta đã đánh giá cao chị gái mình rồi, còn tưởng rằng cô ta có thể thuyết phục được Lục Vinh Hàn, không ngờ đến Lục Vinh Hàn lại hoàn toàn tránh mặt, để cô ta cơ hội khóc lóc cũng không có.
“Chị hiền quá rồi, nên ép chết anh rể, khiến anh rể không có đường thoát.” Cậu ta oán giận qua điện thoại.
“Ông ấy hiện tại người không ở đây rồi, tôi làm sao ép đây? Hơn nữa, anh rể của cậu ghét nhất là người phụ nữ vô cớ làm loạn, tôi không thể đụng đến giới hạn của ông ấy.” Tư Mã Ngọc Như nức nở.
“Đây là chuyện liên quan đến tính mạng của Ngọc Thanh, sao có thể là vô cớ gây sự chứ? Đã qua hai ngày rồi, nếu còn không lấy được tiền chuộc, đối phương sẽ giết con tin đó.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
“Tôi đã nghĩ qua rồi, Mã Ngọc Linh bắt cóc Ngọc Thanh, chúng ta sẽ bắt con trai của cô ta, để cô ta đem người đến đổi.” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nói.
“Cô ta sớm đã đem con trai ra nước ngoài rồi, hiện tại cách gì cũng vô dụng, chỉ có thể lấy tiền đi đổi người thôi.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
“Tiền, tiền, tiền! Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy đây, cậu không lấy cổ phần ra thế chấp, anh rể cậu một đồng cũng không đưa cho, tôi không trông mong vào ông ấy nữa. Ngày mai tôi dẫn theo Trúc Mai đến chỗ ông Mã mượn tiền.” Tư Mã Ngọc Như gần như rống lên, cô ta sắp phát điên rồi, trong tay của cô ta chỉ có duy nhất một tỷ đồng cộng với một tỷ USD của Hoa Hiền Phương.
Đầu dây bên kia, Tư Mã Minh Thịnh cũng rất tức giận, ông Mã cùng Lục Vinh Hàn đều giống nhau, muốn cậu ta lấy cổ phần ra thế chấp, một chút tình thân ông cháu cũng không nể mặt. ông ta là thấy Mã Ngọc Linh đổi họ cho con trai sang họ Mã, nên không lo không có cháu trai, cho nên Ngọc Thanh không phải cháu trai duy nhất nữa.
Trong căn phòng trên tầng ba, Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân hai người nhìn nhau thở dài.
“Không biết chú Ngọc Thanh sao rồi, bố ma vương nói cái tai đó không phải của chú Ngọc Thanh, là người xấu lợi dụng để dọa chúng ta.” Hứa Kiến Quân chống cằm trầm thấp nói.
“Lá gan của cậu ta nhỏ như vậy, cho dù không có cắt đứt cái tai, cũng đã sợ tới mức tè ra quần rồi.” Lục Sênh Hạ hai má phồng lên tròn xoe: “Những tên xấu xa đó, để ba đem bọn chúng đều giết hết, băm nhỏ rồi cho chó ăn.”
“Thịt của kẻ xấu nhất định rất khó ăn, chó sẽ không ăn đâu.” Hứa Kiến Quân tức giận nói.
Hoa Hiền Phương đi vào, xoa đầu hai đứa nhóc: “Chúng ta phải tin tưởng năng lực của bố ma vương, ông ấy là người lợi hại nhất trên thế giới này, nhất định sẽ cứu được Ngọc Thanh ra.”
“Vậy chúng ta có cần đem tiền đi chuộc cậu ta không?” Lục Sênh Hạ nói.
“Chúng ta không thể thể thỏa hiệp với bọn người xấu đó, đợi điều tra ra vị trí của bọn chúng, liền đem bọn chúng một lưới bắt hết.” Hoa Hiền Phương nắm chặt hai quả đấm, lộ ra vẻ mặt kiên quyết.
“Tốt quá, đợi khi bắt được bọn chúng thì băm thành trăm mảnh ném xuống biển, không cho con chó ăn nữa, miễn cho con chó ăn xong bị bệnh.” Lục Sênh Hạ nghiến răng nói.
Ngày hôm sau, Tư Mã Ngọc Như đến nhà họ Mã, khi trở về, tâm trạng càng thêm tồi tệ.
Cô ta cùng ông Mã cãi nhau lớn tiếng, còn nói ra những lời độc ác, nếu Tư Mã Ngọc Thanh có mệnh hệ gì, nhất định sẽ bắt con trai của Mã Ngọc Linh chôn cùng.
Cô ta gọi điện cho Lục Vinh Hàn đều là do trợ lý nghe máy.
Cô ta cảm thấy tuyệt vọng, chính vào thời điểm quan trọng nhất, hai người mà cô ta yêu nhất, quan tâm nhất đều khiến cô ta đau khổ tột cùng.
Hiện tại người nhà họ Lục trên dưới đều là vui mừng, chỉ có một mình cô ta có sự bất hòa.
Ngọc Thanh đang ở nơi nào chịu khổ, chịu tội, nhưng không có ai quan tâm đến sống chết của cậu ta.
Lục Sênh Hạ đi vào trong phòng: “Mẹ, anh hai đã phái rất nhiều người đi tìm Tư Mã Ngọc Thanh, mẹ đừng quá lo lắng, xuống dưới ăn cơm đi.”
“Nếu như Ngọc Thanh là em trai ruột của con, ba con nhất định sẽ không để yên.” Tư Mã Ngọc Như nức nở nói.
“Chị hai của con còn đang lưu lạc bên ngoài, Mẹ lớn nuôi con gái người khác bao nhiêu năm qua, con gái của mình lại mặc cho sống chết, cũng không giống như mẹ không ăn không uống, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.” Lục Sênh Hạ bĩu môi.
“Đó là con gái, không phải con trai, nếu là con trai thì bà ta khẳng định long trời lở đất.” Tư Mã Ngọc Như trừng mắt nhìn cô bé.
Lời này khiến Lục Sênh Hạ rất bất mãn, cô bé ghét nhất là mẹ trọng nam khinh nữ.
“Con gái và con trai có gì khác nhau cơ chứ, lẽ nào con gái thì không bằng con trai đáng yêu sao? Anh hai càng thích Kiến Dao hơn, mỗi ngày anh ấy trở về đều bế Kiến Dao.”
“Con không hiểu, ở nhà họ Lục chính là không giống nhau, con trai mới là chỗ dựa vững chắc. Nếu như con là con trai, Mẹ lớn của con không có con trai, sau này ai lớn ai nhỏ, còn không nói trước được!” Tư Mã Ngọc Như hừ nhẹ một tiếng, cảm xúc của cô ta đã vỡ vụn, nói chuyện cũng không kiêng dè.
Lục Sênh Hạ hai tay ôm ngực, hai má tròn trịa: “Trên đời này không có nếu như, Mẹ lớn chính là đã sinh con trai, hơn nữa con trai của bà ấy là người ưu tú nhất trên thế giới này. Cho dù mẹ có sinh con trai, cũng không so sánh được với anh ấy.”
Tư Mã Ngọc Như trừng mắt nhìn cô bé một cái: “Con làm sao biết được không so sánh được?”
Lục Sênh Hạ làm một cái mặt quỷ: “Nhà họ Y ở hải ngoại là một trong những gia tộc lớn mạnh nhất, gen của nhà họ Y và nhà họ Lục là sự kết hợp mạnh mẽ. Nhà họ Tư Mã làm sao có thể so sánh được? Gen của Mẹ và ba là một mạnh một yếu, có thể so sánh được với sự kết hợp mạnh mẽ sao?””
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.