🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục Kiến Nghi hơi híp mắt, đôi mắt lạnh màu mực hơi lộ ra bên ngoài, có vẻ đặc biệt lạnh lẽo, đặc biệt âm trầm.
“Chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng, người không nên buông tha một người cũng không thể buông tha.”
Hoa Hiền Phương trầm ngâm, như có suy nghĩ nói: “Việc này hơn phân nửa là tạm thời khởi ý, mẹ nhỏ lúc ấy rời khỏi Long Minh, hẳn là cùng cô ta có quan hệ, trước tiên không nên nói cho mẹ, miễn cho bà ấy và mẹ nhỏ xung đột, chờ khiến sự tình hoàn toàn rõ ràng rồi nói sau.”
Lục Kiến Nghi gật gật đầu, anh cũng nghĩ như vậy.
Nhấp một ngụm rượu, anh đứng lên, đi đến phòng sách tìm Lục Vinh Hàn.
Lúc này, Lục Vinh Hàn đang nói chuyện điện thoại với trợ lý ở nước An Kỳ.
“Người nhà Vương Tuyết Diễm bị bí mật mang đi lúc nửa đêm, giống như người của băng đảng làm ra.” Trợ lý nói: “Họ đã đặt vé máy bay và có kế hoạch rời khỏi nước An Kỳ vào ngày hôm sau.”
Con ngươi Lục Vinh Hàn càng sâu, hơn phân nửa bọn họ bị người nhà họ Y mang đi.
Vương Tuyết Diễm đã chết, nhưng Y Hạo Phong không có khả năng giải hận, bà ta sẽ không bỏ qua cho người nhà Vương Tuyết Diễm.
Nhà họ Y là gia tộc lớn nhất nhì ở nước ngoài, nắm trong tay một băng đảng khổng lồ, mẹ của Y Hạo Phong, mẹ chồng của bà ta còn là con gái của một doanh nhân vũ khí lớn ở nước An Kỳ.
Bọn họ muốn nghiền chết gia đình Vương Tuyết Diễm cũng dễ dàng như nghiền chết một con kiến.
Mặc dù Vương Tuyết Diễm đáng chết, nhưng ông ấy lo lắng, bọn họ sẽ tra ra thứ gì khác.
Sau khi Lục Kiến Nghi tiến vào, đặt ảnh của Vương Tuyết Diễm lên bàn của ông ấy: “Trước kia bố có gặp người phụ nữ này không?”
Lục Vinh Hàn hơi ngẩn ra, không trả lời.
Ông ấy biết rõ con trai sẽ không vô duyên vô cớ tiến vào hỏi câu hỏi này: “Con phát hiện ra cái gì?”
“Lúc trước bố yêu đương với mẹ, đối với Tư Mã Minh Thịnh khẳng định cũng rất quen thuộc.” Lục Kiến Nghi nhìn ông ấy, vẻ mặt nghiên cứu trong ánh mắt giống như mũi tên sắc lợi, phảng phất tùy thời có thể xuyên thấu trái tim ông ấy, dò xét bí mật bên trong.
Trên mặt Lục Vinh Hàn giật giật một khối cơ bắp, cơ hồ là theo bản năng đem ánh mắt chuyển đến mặt bàn: “Lúc ở bệnh viện, hẳn là đã gặp qua đi.”
“Bệnh viện? Chẳng lẽ không phải nhà họ Tư Mã sao?” Lục Kiến Nghi cười lạnh lùng, anh đoán bố đã sớm nhận ra, chỉ là giả vờ không biết mà thôi, ông ấy là muốn bao che cho em vợ.
Nghe được lời này, Lục Vinh Hàn liền biết con trai đã phát hiện ra bí mật này.
“Kiến Nghi, mẹ nhỏ vẫn luôn coi con là con ruột của bà ấy.”
“Mẹ nhỏ là mẹ nhỏ, Tư Mã Minh Thịnh là Tư Mã Minh Thịnh, bố đừng nhầm lẫn hai người.” Lục Kiến Nghi đạm mạc sửa lại nói: “Nếu như không phải nể mặt mẹ nhỏ và Sênh Hạ, chuyện này con đã sớm nói cho mẹ biết.”
Lục Vinh Hàn thắp một điếu xì gà: “Vương Tuyết Diễm quả thật từng là bạn gái của Tư Mã Minh Thịnh, nhưng chuyện này không nhất định có quan hệ với Tư Mã Minh Thịnh.”
Đôi mắt lạnh lẽo của Lục Kiến Nghi lạnh lùng lóe lên: “Có một điểm có thể chứng minh, đây không phải là một lần sơ suất, mà là cố ý, nếu không sẽ không có phòng lưu trữ lửa phía sau, cùng với thời điểm tự sát. Một người phụ nữ không có kĩ năng lớn như vậy để đốt cháy kho lưu trữ của bệnh viện. Cô ta sẽ không tự tử mà không có lý do gì trừ khi ai đó gây ra cho cô ta.”
Lục Vinh Hàn hít một ngụm xì gà, phun ra một luồng khói nhàn nhạt: “Người khó tránh khỏi bởi vì một ý niệm kém mà phạm sai lầm. Bố cảm thấy sự tình hẳn là như vậy, Vương Tuyết Diễm ở bệnh viện nhìn thấy mẹ con, đột nhiên sinh ra lòng trả thù, đem chị gái con đánh tráo, Tư Mã Minh Thịnh sau khi biết, thay cô ta giấu diếm chân tướng. Vương Tuyết Diễm đã lấy cái chết tạ tội, người nhà cô ta cũng bị liên lụy, hiện tại quan trọng nhất là tìm được chị gái của con, chứ không phải hưng sư nhất trí hỏi tội.”
Một tia ửng đỏ từ đáy mắt Lục Kiến Nghi lặng lẽ hiện lên: “Ý của bố, con hiểu rồi.” Anh không nói thêm bất cứ điều gì, đứng dậy và đi ra ngoài.
Hoa Hiền Phương nhìn ra sắc mặt anh có vài phần ảm đạm: “Anh đem chuyện này nói cho bố rồi à?”
“Không cần nói cho ông ấy biết, ông ấy đã sớm biết, chỉ là muốn thay Tư Mã Minh Thịnh che dấu mà thôi.” Lục Kiến Nghi rót một ly cocktail không độ, ngồi xuống sô pha.
Hoa Hiền Phương đặt tay lên vai anh: “Trong mắt bố, Tư Mã Minh Thịnh chính là trẻ tuổi nóng tính, muốn thay chị gái xả giận. Trong lòng bố vẫn luôn áy náy với mẹ, Tư Mã Minh Thịnh là con trai duy nhất của nhà họ Tư Mã, mẹ nhỏ mười phần yêu thương ông ta, nếu bố truy cứu, sẽ làm cho mẹ nhỏ thương tâm, ông ấy chỉ có thể chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.”
Ngón tay Lục Kiến Nghi cầm chén hơi siết chặt, nể mặt mẹ nhỏ, có thể tha cho ông ta một mạng, nhưng ông ta nợ nhất định phải trả.
Sáng hôm sau, Hoa Hiền Phương và bà uống trà chiều trong vườn.
“Mấy đứa nhỏ đã uống sữa chưa?”
“Rồi ạ, Y Nhược và Tiểu Quân đẩy bọn nó ở trong sân phía trước phơi nắng.”
“Nếu không phải xảy ra chuyện chị gái các con, trong nhà vốn là vui mừng mới đúng.” Bà nội thở dài.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm trà, hạ thấp giọng nói: “Có một chuyện con không biết có nên nói cho bà biết không.”
Bà nội vỗ vỗ tay nàng: “Với bà nội còn có cái gì không thể nói.”
“Y tá Vương Tuyết Diễm kia…” Hoa Hiền Phương dừng một chút, giọng nói đè xuống thấp hơn, khống chế ở phạm vi chỉ hai người nghe thấy: “Trước kia cô ta là bạn gái của em trai mẹ nhỏ, Tư Mã Minh Thịnh.”
Bà cụ Lục chấn động kịch liệt, một tia thâm trầm không thể diễn tả được từ trên mặt lặng lẽ xẹt qua: “Việc này mẹ chồng con có biết không?”
“Con và Kiến Nghi thương lượng qua, không chuẩn bị nói cho mẹ, miễn cho mẹ và mẹ nhỏ mâu thuẫn gia tăng. Nhưng con cảm thấy vẫn nên nói cho bà biết, dù sao chuyện liên quan đến chị cả, không phải là chuyện nhỏ.” Hoa Hiền Phương thấp giọng nói.
Bà nội khẽ gật đầu, bà đoán con dâu cũng không biết, nếu không sẽ không bình tĩnh như vậy.
“Các con cân nhắc là đúng, tận lực giấu mẹ chồng con, bên bố chồng con chuẩn bị xử lý như thế nào?”
“Bố hẳn là không có ý định truy cứu.” Hoa Hiền Phương nhún vai.
Bà cụ Lục mím môi, không nói gì, hồi lâu sau, bà nội nắm tay Hoa Hiền Phương: “Lúc trước con mang thai, bà sợ con lao động quá mức, liền để cho mẹ nhỏ quản lý việc nhà với con, hiện tại đứa bé sinh ra, con cũng có thể một mình gánh vác.”
Hoa Hiền Phương hiểu ý của bà nội: “Con sẽ không làm bà nội thất vọng.”
Buổi tối, bà nội triệu tập hội nghị gia tộc, không phải thành viên gia tộc ở Long Minh tham gia trực tuyến.
Hoa Hiền Phương chính thức tiếp quản nhà họ Lục, trở thành chủ mẫu chân chính.
Tay Tư Mã Ngọc Như đặt dưới bàn hơi run rẩy, kỳ thật Hoa Hiền Phương trong lúc mang thai, chuyện của nhà họ Lục cơ bản đều do bà ta quản lý.
Bà Lục trở về, Hoa Hiền Phương hoàn toàn tiếp quản nhà họ Lục, bà ta tương đương với “thất thế”.
Bà nội đột nhiên tuyên bố quyết định này, chẳng lẽ đang hoài nghi cái gì sao?
Bà ta nhịn không được liếc mắt nhìn bà Lục một cái, bà Lục thoạt nhìn mười phần trấn định, theo tính cách của bà Lục, nếu biết, nhất định sẽ dẫn người đi tay xé em trai.
Bà Lục hiện tại một lòng nghĩ đến chuyện con gái, những chuyện khác đều không quan tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.