🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hứa Nhã Thanh lập tức nổi nóng, nếu như bọn họ không phải là hai người phụ nữ thì anh nhất định đã động thủ rồi.
“Mặc kệ Y Nhược đã chết hay vẫn sống, cũng đã không còn quan hệ gì với tôi, mà cũng không có ích gì khi cứ áp dụng lại những thủ thuật cũ này với tôi đâu.”
Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ bi thương: “Tôi biết, tôi đã rời đi quá lâu, lâu đến lúc anh quên mất tôi, nhưng không sao, tôi chỉ muốn cho anh biết, tôi còn sống, không chết.”
Hứa Nhã Thanh cười nhạo: “Cô muốn mạo danh cô ấy, cũng phải học hỏi từ người phụ nữ này một chút, trước toàn bộ khuôn mặt.”
Người phụ nữ sờ sờ mặt mình: “Tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ, nhiều năm như vậy, sở dĩ tôi không dám trở về tìm anh, chính là bởi vì mặt tôi bị hủy hoại, tôi đã mất bảy năm để phẫu thuật thẩm mỹ, làm vô số ca phẫu thuật thẩm mỹ lớn nhỏ, mới chỉnh hình thành bộ dáng hiện tại.”
Hứa Nhã Thanh nhìn cô, tuy rằng cô ta và Y Nhược một chút cũng không giống nhau, nhưng dung mạo đều xinh đẹp mà tinh xảo, nhìn không ra dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ.
“Cô dựa vào cái gì mà khiến tôi tin tưởng cô chính là Y Nhược?”
“Giữa chúng ta có rất nhiều bí mật, chỉ có anh và tôi mới biết.” Người phụ nữ trầm thấp nói: “Chúng ta có thể nói chuyện từ từ, rồi anh sẽ tin điều đó.”

Lục Kiến Nghi không thích nằm trong bệnh viện, chỉ ở lại hai ngày, lập tức làm thủ tục xuất viện để về nhà.
“Ba Ma Vương, vì sao ba lại trở về sớm vậy, ba đang bị thương mà?” Tiểu Quân bĩu môi nhỏ, nhẹ nhàng thổi vết thương trên đùi cho anh.
Hoa Hiền Phương bưng canh gà đi vào, mỉm cười: “Đừng lo lắng, ba Ma Vương của con chỉ bị một chút thương tích nhỏ mà thôi, ba rơi xuống nhân gian, biến thành người bình thường, ít nhiều sẽ bị thương nhẹ.”
Lục Kiến Nghi nhận lấy canh, sau đó anh đặt lên tủ đầu giường: “Sao không để cho người giúp việc bê, mà em lại tự mình bê, bỏng tay thì làm sao bây giờ?”
“Em nào có yếu đuối như vậy, ngay cả bát canh cũng bê không xong.” Hoa Hiền Phương nũng nịu liếc một cái.
Tiểu Quân chớp chớp mắt, liếc mắt nhìn bụng Hoa Hiền Phương: “Ba Ma Vương, sau này em gái và em trai sinh ra, ba vẫn thích Tiểu Quân sao?”
Lục Kiến Nghi hơi ngẩn ra, vuốt ve đầu: “Bảo bối, vì sao lại hỏi vấn đề này?”
Tiểu Quân rũ mắt xuống: “Bởi vì con không phải là con ruột của ba.”
Lục Kiến Nghi ôm lấy bả vai nhỏ bé của anh: “Tiểu Quân, con và em trai em gái giống nhau, đều là con của ba, ba sẽ đều yêu thương mấy đứa như nhau.”
Túi sữa nhỏ giương mắt nhìn, đôi mắt hiện lên tia sáng: “Vậy con yên tâm rồi, con biết, ba Ma Vương sẽ không vì có em trai em gái mà không cần đến con nữa.”
Lục Kiến Nghi hôn khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng của con, tuy rằng bảo bối không phải là con ruột của mình, là con trai của tình địch, nhưng anh vẫn từ đáy lòng yêu thương con, coi như con ruột mình đẻ ra.
Trong khi anh đang ăn súp, Hoa Hiền Phương mang Tiểu Quân ra ngoài.
“Bảo bối, ai bảo với con là sau khi có em trai em gái thì ba Ma Vương sẽ không thương con nữa?”
Túi sữa nhỏ chớp chớp mắt, bi bô nói: “Là bà nội nói ạ, bà nội nói với con là người của nhà họ Hứa, không phải người của nhà họ Lục, sau này lớn lên con sẽ phải trở về nhà họ Hứa, không thể ở lại nhà họ Lục, hơn nữa ba Ma Vương có con riêng, sẽ yêu thương con ruột của mình, sẽ không yêu thương con như trước đây nữa.”
Hoa Hiền Phương ôm đứa bé vào trong ngực, trong lòng run rẩy lượn lờ: “Bảo bối, bà nội nói không đúng, ba Ma Vương và nhà họ Lục đều rất thích Tiểu Quân, Tiểu Quân chính là một phần tử của nhà họ Lục, không phải người ngoài, con hiểu không?”
“Con biết rồi, con rất thích ở lại chỗ này, sau này lớn lên cũng không muốn rời xa mẹ và ba ma Vương. Nếu ba con, dì và bà con nhớ con, con sẽ đến thăm họ vào cuối tuần.” Tiểu Quân nói một cách nghiêm túc.
Hoa Hiền Phương cười, cô rất vui vì đứa bé nói như vậy.
Tuy rằng cô đã đáp ứng nhà họ Hứa rằng sau khi Tiểu Quân lớn lên, sẽ đưa thằng bé trở về nhà họ Hứa, nhưng cô vẫn hy vọng Tiểu Quân có thể ở lại cùng mình.
Bởi vì cô không xác định Hứa Nhã Thanh sau này sẽ tìm một người phụ nữ như thế nào, mà Lục Kiến Nghi và nhà họ Lục đều đối xử với Tiểu Quân rất tốt, bảo bối có thể khỏe mạnh vui vẻ ở chỗ này, sinh hoạt, trưởng thành.
Lục Sênh Hạ tan học trở về nhà, mang Tiểu quân đi trong hoa viên chơi.
Hoa Hiền Phương trở về phòng.
Lục Kiến Nghi vừa uống xong một chén canh: “Vợ à, vợ có muốn uống một chút không?”
Hoa Hiền Phương khoát tay: “Bà nội đặc biệt dặn dò, trong này có dược liệu giúp tan máu và lưu thông máu, em không thể uống.”
Lục Kiến Nghi nghe xong, vội vàng gọi người giúp việc vào, thu canh đi.
“Tiểu Quân đâu?
“Cùng Sênh Hạ đi hoa viên chơi rồi.” Hoa Hiền Phương nằm bên cạnh anh, vuốt ve cái bụng to tròn của mình.
Lục Kiến Nghi vươn tay tới, đứa nhỏ dường như cảm ứng được sự tồn tại của ba mẹ, dùng chân nhỏ đá vào bụng mẹ, Lục Kiến Nghi cảm giác được, kinh ngạc không thôi: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, đứa nhỏ động một chút, em có cảm giác được không?”
Hoa Hiền Phương liếc anh một cái: “Hai đứa đá vào bụng em, em làm sao có thể không có cảm giác được.”
Lục Kiến Nghi vội vàng dán lỗ tai lên bụng cô, nghe động tĩnh bên trong: “Bây giờ hai đứa nhất định có thể nghe thấy anh nói chuyện.”
“Cho nên sau này nói chuyện phải cẩn thận, miễn cho ảnh hưởng đến con.” Cô bĩu môi.
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô: “Vợ à, em vất vả rồi, chờ đứa nhỏ sinh ra, nhất định sẽ anh sẽ có thưởng cho em.”
“Anh chỉ cần không chọc em tức giận là được.” Hoa Hiền Phương tựa đầu vào lòng anh.
Lục Kiến Nghi cọ mũi cô: “Anh làm sao có làm ra chuyện như vậy? Lần nào cũng là anh bị em làm cho tức giận đến hộc máu.”
Hoa Hiền Phương tức giận trợn mắt nhìn anh một chút: “Tuần trước, là ai làm hại mắt em đều khóc sưng lên?”
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô, trong mắt cưng chiều nồng đậm không mở ra: “Về sau anh sẽ không như vậy nữa, trước khi đứa bé được sinh ra, anh sẽ không rời bỏ em nửa bước.”
Anh sẽ bảo vệ và chăm sóc cô sinh ra đứa trẻ một cách an toàn.

Thứ sáu, trong giới nổi tiếng có một buổi khiêu vũ từ thiện, thân thể Hoa Hiền Phương không tiện, vốn không muốn đi, nhưng bởi vì là hoạt động gây quỹ từ thiện, cô vẫn tham dự, Lục Sênh Hà cũng đi đến đó.
Hoa Hiền Phương chọn một chiếc váy dài rộng rãi, có thể che bụng thích hợp.
Cách vị trí cô không xa, có một người phụ nữ ung dung ngồi ở đó.
Cô ta trang điểm tinh tế và cư xử rất thanh lịch.
Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, cô ta liền đi tới: “Bà Lục, xin chào, tôi tên là Mộ Dung Linh Chi, vẫn luôn ngưỡng mộ danh tiếng của cô, hôm nay rốt cuộc cũng vinh hạnh được gặp cô.”
Hoa Hiền Phương đều quen biết một chút những quý cô và quý bà nổi tiếng trong giới ở thành phố Long Minh, nhưng người ở trước mặt thì cô lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Cô Mộ Dung không phải là người ở thành phố Long Minh sao?”
“Không phải, đây là lần đầu tiên tôi tới thành phố Long Minh.” Mộ Dung Linh Chi mỉm cười, chỉ chỉ Hứa Nhã Thanh từ cửa đi vào: “Đó là bạn của tôi, tôi là tới tìm anh ta.”
Hoa Hiền Phương vô cùng sửng sốt, kinh ngạc vô cùng: “Cô là bạn gái của Hứa Nhã Thanh sao?”
“Không phải, chỉ là bạn bè mà thôi.” Mộ Dung Linh Chi lắc đầu, dịu dàng cười, hàm súc mà ý vị thâm trường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.