🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong vườn hoa, Hoa Hiền Phương và Hứa Nhã Phượng đang đi dạo trên một con đường nhỏ đầy đá dăm.
“Nhã Phượng, gần đây tôi luôn có cùng một giấc mơ, nội dung của giấc mơ ấy nó giống như là đài truyền hình phát đi phát lại nhiều lần vậy đấy, cậu nói thử xem, chuyện này rốt cuộc là có ý gì thế?”
Hứa Nhã Phương có lẽ là đang do dự cân nhắc một hồi, xa xăm nhìn cô: “Có thể nói cho tớ biết giấc mơ ấy là gì không?”
Hoa Hiền Phương mím môi, nhẹ giọng nói: “Bảy năm trước, tại một cây cầu lớn ở Giang Thành đã xảy ra một vụ tai nạn xe nghiêm trọng. Có một đại gia giàu có đã uống rượu say lái xe, tông trúng chiếc xe điện của bạn tớ và em trai tớ. Em trai tớ đã bị văng ra ngoài, rất may thằng bé đã đội mũ bảo hiểm, nên đã cứu được một mạng sống, thế nhưng thằng bé cũng phải nằm hôn mê mất hết bố năm. Còn người bạn của tớ, đến cả người và xe đều bị ngã xuống cầu, mặc dù không nhìn thấy thi thể tìm thấy thi thể, thế nhưng phía bên cảnh sát lại cho rằng, trong điều kiện như thế, việc sống sót dường như là không thể, chính vì thế anh ta được phán định là đã chết. Dạo gần đây tớ luôn nhìn thấy anh ta, cứ không ngừng hỏi tớ rằng liệu tớ có biết ai là người giết anh ta không? Cậu nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Vậy cậu có biết thủ phạm là ai không?” Hứa Nhã Phượng hỏi cô.
Hoa Hiền Phượng gật đầu: “Người uống say lái xe đó sau khi gây chuyện, liền bỏ chạy, cho đến mấy ngày sau, ông ta tự mình đi đến đồn công an đầu thú. Ông ta muốn gửi cho gia đình tớ một khoản tiền bồi thường riêng, nhưng lại bị người nhà tớ và người nhà anh Thạch từ chối. Chúng tớ muốn ông ta bị kết án, nhận được sự hình phạt của pháp luật. Thật đáng tiếc, ngay cả đến pháp luật lại cũng không công bằng, cảnh sát nói rằng xem xét đến việc ông ta đã đi đầu phú, nên chỉ phán quyết một năm.”
Cô vừa nói xong, trong đôi mắt chất chưa một tia căm phẫn, những người như thế với người cố ý giết người có sự khác biệt gì chứ, đáng lẽ ông ta phải ngồi tù mọt gông.
Hứa Nhã Phượng nhạy bén nhận ra: “Thông thường mà nói, những giấc mơ tương tự lặp lại nhiều lần, chính là giải thích rõ việc trong lòng vẫn còn tồn những khúc mắc vẫn chưa thể giải quyết được, đó cũng chính là nút thắt trong lòng cậu. Tớ có thể nhìn thấy, cậu thật sự không hài lòng về kết quả tuyên án này, những năm qua, chắc có lẽ cậu hay thường nghĩ lại về nó, cho dù trong một khoảng thời gian ngắn cậu vẫn không hề nghĩ về nó, nhưng nó vẫn sẽ luôn tồn tại trong tiềm thức của cậu và ảnh hưởng đến cậu.”
Hoa Hiền Phương cụp mắt xuống, sự việc tai nạn xe năm đó chính là cơn ác mộng đáng sợ nhất trong lòng cô, cũng là một vết thương mãi mãi không thể chữa lành được. Mỗi lần cô nghĩ đến nó, sự thù hận ở tận sâu trong đáy lòng cô tựa như dâng trào lên một cơn sóng lớn dữ dội và mạnh mẽ.
Chính là những cảm xúc này ảnh hưởng đến cô ư?
Chính vì thế cô cứ mãi mãi mơ về giấc mơ ấy?
Trong sự trầm mặc của cô, giọng nói của Hứa Nhã Phượng lại vang lên: “Nếu như cậu muốn gỡ bỏ nút thắt này, chính là cần cần phải đối diện với nó một lần nữa. Tên thủ phạm lại chạy trốn sau khi bị phát lệnh truy nã, rồi mới đi đầu thú, như thế không thể tính là đầu thú được. Lại chỉ bị tuyên án một năm tù thật sự có gì đó mờ ám. Nếu như cậu thấy không công bằng, có thể lật lại bản án. Dựa vào địa vị của cậu bây giờ, việc muốn lật lại bản án cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Hoa Hiền Phương gật gật đầu.
“Tớ hiểu rồi, tớ thành thật cảm ơn cậu, Nhã Phượng.”
Bọn họ đi dạo loanh quanh trong vườn hoa một lúc, Hứa Nhã Thanh đưa đứa bé đến đây.
“Cô và thím đang nói chuyện thế?”
“Không có gì, chỉ là Hiền Phương mơ thấy một người bạn đã qua đời, cậu ấy muốn nhờ em giải mã giấc mơ đó.” Hứa Nhã Phượng mỉm cười, hời hợt trả lời.
“Nếu như có thể mơ thấy anh, thật sự là tốt biết mấy.” Hứa Nhã Thanh cười nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Vẻ mặt cô lộ ra một tia áy náy, xin lỗi: “Nhã Thanh, anh là người ưu tú như thế, nhất định sẽ tìm được một người phụ nữ phù hợp khác.”
Anh ta và Thời Thạch đều giống nhau, bọn họ có duyên nhưng không có phận, đã được định trước là phải cách rời.
Biểu cảm có chút đau thương hiện lên trên khuôn mặt của Hứa Nhã Thanh: “Ngoài em ra, ai anh cũng không cần.”
Hoa Hiền Phương thở dài một hơi, cô cũng đã quyết định rằng, cả đời này mãi mãi là vợ của Lục Kiến Nghi, tuyệt đối sẽ không có tâm tư với người đàn ông nào khác.
“Nhã Thanh, em là vợ của Lục Kiến Nghi, bọn em sẽ không ly hôn, anh đừng đặt tâm tư lên người em nữa.”
Khóe miệng của Hứa Nhã Thanh co giật một hồi: “Anh biết, em và Lục Kiến Nghi sẽ sớm có con. Nhưng chúng ta cũng có con chung, Tiểu Quân chính là kết tinh tình yêu giữa hai chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ xa cách được.”
Túi Sữa Nhỏ vòng tay ôm chặt cổ anh ta: “Bố ơi, Tiểu Quân sẽ không ra cách bố đâu, mặc dù Tiêu Quân đã có bố Ma Vương rồi, nhưng người mà Tiểu Quân yêu nhất chính là bố.”
Hứa Nhược Thanh âu yếm hôn chụt chụt lên gò má ửng hồng của thằng bé: “Sau này bố sẽ thường xuyên đến thành phố Long Minh, Tiểu Quân có thể sống cùng bố rồi.”
Anh biết chỉ cần đứa bé đến, Hoa Hiền Phương sẽ đến.
Lục Kiến Nghi đừng có hi vọng rằng hoàn toàn sẽ cướp lấy cô.
Túi Sữa Nhỏ nhoẻn miệng cười: “Từ nay về sau, một nửa thời gian con sẽ sống cùng bố, một nửa thời gian sẽ sống với mẹ và bố Ma Vương.”
Hoa Hiền Phương nhìn hai bố con, trong lòng không khỏi phức tạp
Mặc dù Lục Kiến Nghi không phải là bố ruột của thằng bé, và dù anh không thể thay thế với Hứa Nhã Thanh, nhưng anh luôn coi thằng bé như con ruột của mình, vì vậy cô tin rằng dù Hứa Nhã Thanh không ở bên cạnh thì thằng bé vẫn có thể lớn lên khỏe mạnh.
Sau đó Hứa Nhã Thanh đưa thằng bé đi đánh bóng chày.
Thằng bé chơi hưng phấn đến nỗi người nhễ nhại mồ hôi, Hoa Hiền Phương dẫn thằng bé đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Đang tắm giữa chừng, Túi Sữa Nhỏ đột nhiên thốt ra một câu: “Mẹ ơi, buổi tối có phải mẹ nằm ở thấy một chú có hình dáng rất giống cậu đỡ đầu không?”
Hoa Hiền Phương bỗng chốc kinh hãi một hồi: “Tại sao con lại hỏi như thế?”
“Con sẽ nói cho mẹ một bí mật nhé.” Túi Sữa Nhỏ lấy tay che miệng, thì thào nói.
“Bí mật gì đấy?” Hoa Hiền Phương khẽ mỉm cười.
Túi Sữa Nhỏ kề sát vào tai cô, huyền bí nói: “Có lúc con có thể nhìn thấy hồn ma của chú ấy đấy?”
Toàn thân Hoa Hiền Phương kinh hãi rùng mình dữ dội, vội vàng nắm chặt bờ vai nhỏ bé của thằng bé: “Bảo bối, con đang nói bậy nói nói bạ gì đấy?” Toàn thân cô đều căng cứng, chết lặng, cảm giác ớn lạnh bao phủ khắp người cô.
Đôi mắt to đen láy của Túi Sữa Nhỏ nhỏ chợt lóe lên: “Thật đấy mẹ, con không nói dối mẹ đâu, có khi chớp mắt con cũng có thể nhìn thấy hình bóng của chú ấy. Chú ấy mặc một chiếc áo phông màu trắng, chiếc quần jeans màu xanh lam, dáng vẻ của chú ấy giống hệt như cậu đỡ đầu, nhưng con biết chú ấy không phải là cậu đâu.”
Hoa Hiền Phương kinh hãi trợn tròn mắt, nó còn lớn hơn cả cái chuông đồng, toàn thân cô khẽ rùng mình, bật run lên: “Tiểu Quân, nói cho mẹ biết, con bắt đầu nhìn thấy chú ấy từ khi nào?”
Túi Sữa Nhỏ suy nghĩ một lát: “Đã được một thời gian rồi, có lúc có thể nhìn thấy, có khi không được, dù sao cũng chỉ là một lúc, sau đó liền biến mất.”
“Tại sao con không nói với mẹ sớm hơn?” Tay chân cô lạnh ngắt, máu trong người cô gần như đông lại trong cơn kinh hãi tột độ.
“Con sợ điều đó sẽ làm mẹ sợ. Lúc đầu con cũng hơi sợ, nhưng bây giờ không sợ nữa, bởi vì con biết chú ấy là bạn tốt của mẹ, và chú chỉ muốn quay lại gặp mẹ, sẽ không làm tổn thương đến mẹ.” Túi Sữa Nhỏ nghiêm túc nói.
Hoa Hiền Phương rất muốn nói với thằng bé rằng trên đời này không hề có ma quỷ, thế nhưng cô biết giải thích sao về chuyện này chứ?
Một đứa trẻ từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy qua Thời Thạch, cho dù là nảy sinh ra ảo giác đi nữa, thì cũng sẽ nhìn thấy những nhân vật trong phim hoạt hình, không thể nào lại nhìn thấy Thời Thạch được.
Gần đây cô lại hay mơ thấy Thời Thạch. Thật khó mà nói được, chẳng lẽ là linh hồn anh ta thật sự trở về sao, không phải là quanh quẩn ở bên cạnh cô đấy chứ?
Cô không kiềm được liếc mắt dòm ngó xung quanh: “Bảo bối, con có thể nhìn thấy chú ấy ở đây không?”
“Không có, cả ngày hôm nay đều không thấy cả.” Túi Sữa Nhỏ lắc đầu nói.
“Chính vì thế, chỉ có ở nhà con mới nhìn thấy thôi ư?” Cô cẩn thận dè dặt hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.