🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, người đàn ông đó lại gọi tới.
“Anh suy nghĩ thế nào rồi?”
“Tôi đồng ý đưa anh bốn mươi lăm nghìn tỷ, gặp nhau ở đâu?” Lục Kiến Nghi trầm giọng nói.
Tuy rằng biết đối phương rất có khả năng là đang đe dọa, nhưng anh không dám đánh cược, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Đợi khi lấy được ba thanh huyết thanh giải độc của anh ta rồi mang đi hóa nghiệm thì sẽ biết ngay rốt cuộc đó có phải là thuộc giải hay không.
Còn bốn mươi lăm nghìn tỷ anh vốn chẳng hề để tâm.
Trên thế giới này, không có ai, không có chuyện gì, không có thứ gì có thể so sánh được với vị trí của Hoa Hiền Phương trong lòng anh.
Anh không định nói với Hoa Hiền Phương về chuyện này, người phụ nữ ngốc nghếch ngoan cố ấy không bao giờ chịu khuất phục trước thế lực xấu xa. Nếu để cô biết, chắc chắn sẽ phản đối quyết liệt.
Người đàn ông im lặng một lúc, rồi tiếp tục nói: “Tôi muốn tăng thêm độ khó một chút, tôi còn có một điều kiện nữa.”
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi nổi lên kích liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Điều kiện gì?”
Người đàn ông lại mỉm cười gian xảo: “Tôi biết vợ anh có thai, anh phải bảo cô ấy phá thai, tôi mới có thể đưa huyết thanh kháng vi rút cho anh.”
Một ngọn lửa giận dữ dỗi dâng trào từ trong lòng ngực xông tới não anh, anh thật sự rất muốn lôi cái tên ở đầu dây bên kia ra băm thay làm ngàn mảnh, nhưng anh bắt buộc phải nhẫn nhịn, chỉ khi giữ được bình tĩnh, anh mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.
“Anh cảm thấy mình có thể uy hiếp được tôi sao?”
“Đời người thứ khó nhất chính là lựa chọn, giữ lớn hay là giữ nhỏ, anh tự mình quyết định đi.” Nói rồi giọng cười khanh khách của người đàn ông lại vang lên trong rất quỷ mị.
Những ngón tay mảnh khảnh của Lục Kiến Nghi siết chặt, ống nghe “bốp” một tiếng rồi vỡ nát.
Tên khốn kiếp này muốn dắt mũi, lật lọng với anh, đây là tìm cái chết tự đào mồ chôn mình.
Anh cài vào điện thoại một thiết bị theo dõi, sau khi cúp máy, anh lập tức ra lệnh cho người đi truy bắt.
Nhưng đối phương sử dụng là điện thoại công cộng, không phải điện thoại di động.
Sau khi trích xuất hình ảnh từ camera, một người đàn ông mặc quần áo đen, đeo khẩu trang đen và kính râm đen đã sử dụng điện thoại trong khoảng thời gian đó.
Anh ta đã trang bị khắp người, hoàn toàn không nhìn thấy mặt, rõ ràng là đang cố ý trốn tránh camera.
Khi anh rời khỏi phòng làm việc, Hoa Hiền Phương và con đang ở phòng khách ăn trái cây.
“Ông xã, qua đây ăn cherry đi.” Cô mỉm cười, cherry này là anh cho người vận chuyển từ Canada về.
Lục Kiến Nghi muốn mỉm cười với cô, nhưng khóe miệng lại cứng ngắc, không cách nào kéo lên được.
Thần sắc của Hoa Hiền Phương rất thoải mái và dễ chịu, dường như cô không hề bị chuyện vi rút ảnh hưởng.
Cô bóc một quả cherry, chủ động đút vào miệng anh.
“Cô gái ngốc, nếu phát hiện chỗ nào không khỏe thì phải báo ngay cho anh đấy.” Anh vòng tay qua vai cô, cảm giác áy náy trong lòng như dâng trào.
Tất cả đều là lỗi của anh, nếu có thể bảo vệ cô đàng hoàng, thì sẽ không phải hứng chịu mạo hiểm như thế.
Hoa Hiền Phương nhún vai, thần sắc vô cùng điềm tĩnh.
“Anh đừng quá lo lắng, loại virus gì đó, chín mươi phần trăm chỉ là cái vỏ rỗng tuếch. Tên khốn đó đang chơi chiến thuật tâm lý với chúng ta. Chúng ta không thể bị hắn đánh bại.”
Lục Kiến Nghi không nói lời nào, trong lòng có cảm giác đau nhói như bị gai đâm vào tim, cảm giác đau âm ĩ.
“Anh nhất định sẽ không để em có chuyện được.”
Một tia sáng lạnh lẽo u ám lóe lên trong đôi mắt đen láy của Hoa Hiền Phương.
“Tên khốn kia, tưởng em còn mất trí nhớ, lừa giỏi thật, chắc chắn anh ta sẽ lại gọi đến tìm em, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt cá trong chậu.”
Lục Kiến Nghi khẽ gật đầu, đây cũng là một cách.
Chỉ là…
“Em không thể tự mình đi gặp anh ta, quá nguy hiểm.”
“Em không đi làm sao bắt được anh ta?” Cô nhướng mày.
“Anh sẽ tự mình có cách.” Lục Kiến Nghi trầm ngâm nói.
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con. Người đó rất là xảo quyệt, nếu em không đích thân đi, anh ta nhất định sẽ nhìn ra kẽ hở, đến lúc đó, em mang một cái máy quay lén, bảo vệ có thể thông qua hình ảnh trên camera quan sát nhất cử nhất động của em, một khi nhìn thấy em có nguy hiểm, thì có thể xông vào cứu em.”
Lục Kiến Nghi kéo cô vào lòng, anh phát hiện ra rằng người phụ nữ nhỏ bé của anh ngày càng thông minh lên rồi.
Nếu thật sự để cô đi, anh phải đích thân canh giữ bên ngoài mới được, bảo vệ dù có mạnh cỡ nào, anh cũng thấy không yên tâm.
“Phía Tần Nhân Thiên, em phải cẩn thận đừng quá tin tưởng anh ta.”
Cô khẽ run lên: “Người đó không phải Tần Nhân Thiên, tính cách của anh ta với Tần Nhân Thiên hoàn toàn khác hẳn.”
“Đó là vì em chưa nhìn thấy Tần Nhân Thiên trước khi mất trí nhớ.” Vẻ mặt của Lục Kiến Nghi trở nên nghiêm túc.
Cô hơi nheo mắt, có chút tò mò nói: “Trước khi mất trí nhớ anh ấy trông như thế nào.”
Lục Kiến Nghi nhếch môi lên có ý giễu cợt: “Anh ta là một tên điên, cái gì cũng dám chơi, cái gì cũng dám làm. Hơn nữa, tam quan bất chính, thích làm mấy cái chuyện không bình thường.”
Hoa Hiền Phương mở to mắt kinh ngạc, hoàn toàn khác với Tần Nhân Thiên mà cô quen biết.
Trong lòng cô, Tần Nhân Thiên ôn nhu tao nhã, tràn đầy khí chất nghệ sĩ, rất giống với Thời Thạch.
“Xem ra mất trí nhớ thật sự ảnh hưởng rất lớn tới anh ta, tính cách hoàn toàn trái ngược.”
Trong khoảng thời gian cô mất trí nhớ, tuy đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhưng tính cách của cô vẫn duy trì được giống như trước đây.
Tần Nhân Thiên sao có thể thay đổi nhiều như vậy, anh ta hoàn toàn biến thành một người khác.
Lẽ nào anh ta thật sự giống như bản thân đã nói, trong cơ thể có tới hai linh hồn, một cái là anh ta, một cái là Thời Thạch.
“Nếu như anh ta hồi phục trí nhớ, sẽ trở lại là Tần Nhân Thiên lúc trước chứ? Hi vọng anh mãi mãi đừng hồi phục lại trí nhớ.” Cô trầm mặc nói.
Lục Kiến Nghi xoa cằm, như đang suy nghĩ.
“Lúc trước em nói nghi ngờ người đàn ông đó đeo mặt nạ mô phỏng, khả năng này rất là nhỏ, kỹ thuật làm mặt nạ dịch dung thời này vẫn chưa đạt đến trình độ hiệu quả như trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp đâu. Chỉ cần nhìn kỹ một chút thì có thể tìm ra được sơ hở rồi. Còn về phẫu thuật thẩm mỹ, cần rất nhiều thời gian để hồi phục và điều chỉnh.”
Cô chớp mắt: “Ý anh là việc giả mặt nạ và phẫu thuật thẩm mỹ là không thể, người đó có thể là trông giống Thời Thạch?”
Lục Kiến Nghi gật đầu: “Không thể không phòng bị được, cẩn thận vẫn là trên hết, anh ta không thể mất đi trí nhớ cả đời, chỉ cần anh ta hồi phục trí nhớ, thì sẽ trở về trạng thái như trước đây.”
“Cho dù anh ta hồi phục trí nhớ rồi, tại sao lại muốn hại em chứ? Hơn nữa sau khi hồi phục trí nhớ, anh ta cũng sẽ không quên đi những chuyện sau khi mất trí, em và anh ta không thù không oán, còn là em gái nuôi của anh ta. Nếu anh ta hại em như thế, thì đúng là quá bất nhân.” Hoa Hiền Phương bĩu môi.
Lục Kiến Nghi vỗ vỗ vai cô: “Đây chỉ là suy đoán của anh, cũng có thể đối phương đã dày công chuẩn bị nhiều năm, tìm được người có giống với Thời Thạch, rồi phẫu thuật cho anh ta, để anh ta giả mạo Thời Thạch.”
Trên mặt Hoa Hiền Phương lộ ra vẻ căm hận: “Chuyện này nhất định phải làm cho rõ, qua hai ngày nữa, chẳng phải Tần Nhân Thiên mở party ở câu lạc bộ sao? Chúng ta qua đó thử anh ta thì sẽ biết.”
Lục Kiến Nghi đưa tay xoa đầu cô: “Phải cẩn thận, em cũng là người mất trí nhớ, đừng để bị bại lộ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.