*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. : Vặn người bắt vào thang máy.. Người nào là kẻ gian nhất định sẽ chột dạ thôi. Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục KIến Nghi, máu trên mặt cô giống như sắp hút hết, chỉ sợ rằng anh sẽ nhìn vào điện thoại di động, phát giác ra mình không biết đến bí mật nhỏ của cô. Đáng tiếc là, cuối cùng thì cô vẫn bị chậm một nhịp, điện thoại di động đã bị Lục Kiến Nghi nhặt lên. “Ngốc nghếch, cầm cái điện thoại di động thôi cũng để rơi. Anh đùa giỡn ném điện thoại di động tới méo giường, không thèm nhìn qua, nhất định anh sẽ không đi rình mò riêng tư của người khác đâu. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô có cảm giác mình vừa bước từ cõi chết trở về, vội vàng tắt màn hình điện thoại, cho cho anh đi rồi liền gỡ bỏ zalo. “Chắc do tôi không ăn điểm tâm,máu tôi hơi ít đường dẫn đến tay run rẩy.” Cô ngượng ngùng cười thành tiếng. “Còn nằm ỳ trên giường làm gì nữa, mau xuống đi ăn điểm tâm đi.” Anh tức giận nói với cô. Đây chính là một tham số bí ẩn, ngu ngốc đến mức ngay cả bản thân mình cũng không chăm sóc tốt. Cô vội vàng bò dậy, thu dọn xong giường mình nhưng tâm trạng vẫn hơi chông chênh, đi theo anh xuống tầng. Hoa Mộng Lan ngồi ở trong phòng khách, thấy Lục Kiến Nghi hơi ngẩn người ra, không nghĩ rằng anh lại quay trở lại. “Kiến nghi, anh trở về lúc nào vậy?” “Trở về từ tối hôm qua.” Hoa Hiền Phương khẽ mỉm cười, thay Lục Kiến Nghi trả lời.
Thấy cô chỉ múc nửa bát cháo tổ yến, Lục Kiến Nghi nhíu mày lại, cướp lấy bát trong tay cô rồi liên tục múc thêm mấy muỗng nữa, múc đến đầy cả bát, gần như sắp tràn cả ra. “Cho cô ăn nhiều một chút, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng như ma quỷ suy dinh dưỡng suốt ngày của cô đâu, cầm cái điện thoại di động tay cũng run được.” Cô lau mồ hôi: “Tôi chỉ sợ không ăn hết sẽ lãng phí.” “Cả bát cháo đầy này, cô phải ăn hết.” Anh giống như một vị vua độc tài, khí chất chiếm hữu phát ra mệnh lệnh. Cô nào dám cãi lại thánh chỉ chứ, lè lưỡi: “Dạ thưa cậu Lục.” Lục Kiến Nghi nhướn khóe miệng, sau đó ngồi ở bên cạnh chậm rãi ung dung ăn cháo, thuận tiện quan sát cô, phải đôn thúc cô ăn tới khi mình hài lòng thì thôi. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô chuyển động nhai, anh không kiềm được mà nghĩ tới buổi tối ngày hôm qua. Cái miệng nhỏ đã phục vụ anh rất thoải mái. Bất kể là cô có tình nguyện hay không, nhưng cô vẫn là người hầu gái của anh, chỉ có khuẩn phúc, chỉ có thể khuất phục mà thôi. “Tối hôm nay, so với tối hôm qua thì càng phải cố gắng hơn.” Ngón tay anh nhẹ nhàng chiếm phủ cả đôi môi cô, trên mặt anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Cô sặc sụa kịch liệt, vừa mới ăn tiếp một thìa cháo, suýt chút nữa đã phun ra ngoài rồi. Lúc đang ăn điểm tâm cũng có thể nghĩ đến loại chuyện đó thật sao? Gần đây mỗi khi nhìn thấy thức ăn gì hình quê, cô cũng không muốn ăn, cô bị chứng sợ hãi, sợ rằng bị đâm đến tận cổ họng. Hoa Mộng Lan vẫn đứng ở cửa, rình quan sát bọn họ. Mặc dù Lục Kiến Nghi nói rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe ra được. Đúng là anh đang nói loại chuyện đó. Cô ta rất nghi hoặc, rốt cuộc Hoa HIền Phương có gì bí mật chứ mà khiến cho anh thay lòng đổi dạ như vậy? Chẳng lẽ cô ta lợi hại như vậy, lại còn có nhiều chiêu cao tay, vậy mà còn không bằng cô sao? Móng tay cô ta không kiềm được siết chặt lại, trong lòng rối rắm cuộn chặt vào nhau giống như có nghìn con kiến đang cắn vào trái tim cô. Nhưng mà suy nghĩ đó của cô ta cũng không duy trì được quá lâu. Cô ta rất nhanh nghĩ ra được câu trả lời, không phải do Hoa Hiền Phương có chiêu gì cao tay cả, mà là do cô đang mang thai, Lục Kiến Nghi có điều cấm kỵ nên mới không tới bên cô ta. Đứa trẻ đã giúp cô ta thành công ở bên cạnh anh, đồng thời cũng trở thành trở ngại của cô ta. Việc này cũng được gọi là thành công nhưng cũng là thất bại. Lục KIến Nghi ăn xong, rồi rời đi. Anh vẫn muốn đến công ty. Hoa Hiền Phương cũng chuẩn bị đi làm. Cô còn chưa đi đến cửa đã bị Hoa Mộng Lan gọi lại: “Em gái, chị nghe nói, các người muốn đưa Phi qua bên Mỹ để làm phẫu thuật, cũng không tốn ít tiền đi lại đâu nhỉ, là được Kiến Nghi cho sao?” Hoa Hiền Phương trầm lặng nhìn cô ta rồi hời hợt nói: “Là tiền từ sính lễ.” Con ngươi Hoa Mộng Lan chuyển động xuống, lộ ra dáng vẻ hung ác. Cô ta vừa nghe cũng biết Hoa Hiền Phương nói dối. Sính lễ cũng chỉ có hơn trăm triệu, đã dùng để trả nợ, hơn nữa tiền chữa bệnh của Hoa Phi rất phức tạp, cuối cùng sợ chỉ còn lại tầm mấy chục triệu mà thôi, đâu có đủ chi phí để đi tới Mỹ làm phẫu thuật chứ. Có lẽ đã gạt Lục Kiến Nghi, nói rằng ở bên ngoài tìm được cách khác. “Đi qua Mỹ tốn kém không ít tiền đâu, sính lễ của em đủ dùng không?” Cô ta cố tình hỏi. “Yên tâm, sẽ không mượn tiền của nhà chị đâu.” Hoa Hiền Phương nói xong lập tức đi ra ngoài. Nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt, Hoa Mộng Lan lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ, mẹ mau đi thăm dò xem, tiền mà nhà chú Hai cho Hoa Phi đi Mỹ là lấy từ đâu ra?” Hoa Hiền Phương đi đến công ty, vừa mới vào tòa nhà cao tầng đã gặp được Lục Kiến Nghi, Finn đi ngay sau lưng anh. Hôm nay là thứ sáu, Lục Kiến Nghi sẽ đến đây để phổ biến cuộc họp hàng tháng. “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Lục.” Cô lên tiếng chào hỏi rất lễ phép, giả vờ như không hề quen anh. Lục Kiến Nghi gật đầu một cái rồi trực tiếp đi tới thang máy riêng. Mà tất nhiên cô phải đi xếp hàng chờ được đi thang máy. Đứng ở phía sau cô là một nam đồng nghiệp họ Vương ở bộ phận Marketing: “Hiền Phương, mỗi ngày cô đều đi làm rất sớm nhỉ,” Anh ta cười nói. “Thang máy nhiều người đi quá, không đến sớm chút thì nhất định sẽ tới làm muộn.” Cô khẽ mỉm cười. “Cô ở cách đây xa vậy sao?” “Cũng hơi xa.” Ngay cách đó không xa, Lục Kiến Nghi đang nhìn hai người, trong mắt vẫn không ngừng bốc lửa. Thang máy mở ra lại đóng, đóng lại mở, nhưng anh vẫn chưa chịu bước vào. Anh rất ghét nhìn thấy Hoa Hiền Phương cười với người đàn ông khác, cô chỉ có thể cười với anh mà thôi. “Sếp, anh không định vào thang máy sao?” Lục Kiến Nghi cắn răng nói: “Gọi người phụ nữ kia đến đây cho tôi.” Finn tự hiểu ý anh chính là Hoa Hiền Phương, lập tức đi tới. Hoa Hiền Phương đang chậm rãi xê dịch theo dòng người để tiến dần vào thang máy. Thấy Finn đi tới, cô liền cười nhạo báng một tiếng: “Anh cũng tới để nặng thang máy thêm sao?” Finn lộ ra một nụ cười khó hiểu: “Không phải, là tổng giám đốc Lục mời qua qua đó.” “Hả?” Cô hơi ngẩn người ra, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua bả vai của anh ta cách đó không ra thấy Lục Kiến Nghi đang đứng đó. Trời đất ơi, sắc mặt của Ma quân nhìn qua không tốt lắm nha, có phải là lại có thêm tai họa gì nữa không? Thầm hít một hơi sâu, cô cúi đầu, yên lặng đi phía sau Finn. “Tổng giám Lục, có chuyện gì không vậy?” Cô thận trọng hỏi, lời cô còn chưa dứt đã bị Lục Kiến Nghi vặn người đi vào thang máy. Trong đại sảnh, có rất nhiều cặp mắt nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong mắt tất cả mọi người là vẻ ngh hoặc. Finn rất tự giác đứng ở bên ngoài, cũng không đi vào, chờ đợi một lượt thang máy khác. Hoa Hiền Phương đứng ở bên trong, tâm trạng rất lo lắng, cô giống như đã làm sai chuyện gì đó, chọc khiến cho Ma quân đại nhân mất hứng. “Tổng giám đốc, tôi đi thang máy của anh có vẻ không thích hợp cho lắm.” Lục Kiến Nghi không nói gì, chỉ yên lặng, sắc mặt càng thêm trầm thấp. Ngay tại lúc này, điện thoại của anh vang lên, là Hoa Mộng Lan gọi tới: “Kiến Nghi, trưa nay em có thể cùng anh ăn cơm được không? Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, có liên quan đến em gái em? Chắc chắn anh muốn biết là hai ngày qua, cô ấy ở Giang Thành đã làm gì chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]