: Đứa trẻ không phải của Lục Kiến Nghi. Bà Lục e sợ Hoa Hiền Phương cầm chổi lông gà tới áp chế con gái cưng của mình, vội vàng nói: “Cũng là người một nhà, cãi vả là chuyện rất bình thường, tội gì mà chuyện bé xé ra to, động đến gia quy chứ.” Hoa Hiền Phương không nói gì, bà Lục đương nhiên sẽ ra sức bảo vệ Lục Kiều Sam rồi, nếu như không phải do sự cưng chìu của bà ta thì tính cách Lục Kiều Sam cũng không kiêu căng như vậy. Yên lặng ăn xong bữa cơm, lúc trở về phòng, cô nhận được điện thoại của mẹ, Phi đã làm kiểm tra xong, bác sĩ nói tình hình cơ bản là ổn định có thể ngồi máy bay ra nước ngoài. Qũy của Hứa Nhã Thanh đã giúp cậu bé làm thủ tục xuất ngoại. Trước khi Phi ra nước ngoài điều trị, cô phải trở về nhà một chuyến giúp bố mẹ chuẩn bị. Chờ Lục Kiến Nghi đi vào rồi, cô dùng giọng thương lượng nói với anh: “Ngày mai, tôi muốn trở về Giang Thành một chuyến.” Lục Kiến Nghi nhíu mày lại: “Về đó làm gì?” “Em trai tôi phải ra nước ngoài chữa bệnh, tôi phải giúp mọi người chuẩn bị một chút. Bố mẹ tôi đều là công nhân bình thường, cái gì cũng không hiểu, nói chuyện qua điện thoại hai ba câu họ vẫn không hiểu rõ được, tôi vẫn phải trở về nhà một chuyến.” Giọng cô nhỏ nhưng rất rõ ràng. “Em trai cô bị bệnh?” Anh ta nhướng mày. ” Ừ.” Cô gật đầu một cái. Anh ta cũng không hỏi nhiều, chuyện của cô, anh không quan tâm, chuyện nhà cô, anh càng không để trong lòng. “Đi mấy ngày?” “Bốn ngày.” Cô giơ bốn ngón tay, thành thật mà nói, cô rất muốn đợi đến khi Phi ra nước ngoài, nhưng Lục Kiến Nghi chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên chỉ dám nói bốn ngày. Nhưng bốn ngày đối với Lục Kiến Nghi mà nói là dài lắm rồi. “Cho cô ba ngày.” Anh ta lạnh lùng vứt cho cô một câu, rồi ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí không để ý tới cô nữa. Ngày hôm sau, cô thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản rồi rời đi. Biết được cô trở về Giang Thành, Hoa Mộng Lê vô cùng vui vẻ, tốt nhất là đi rồi không cần trở lại nữa. Bởi vì bệnh của Phi mà bố mẹ cô đã bán căn nhà đi, nên lúc trước đã thuê một căn phòng dưới tầng hầm, bây giờ thì rời lên tầng hai rồi. Cô về đến nhà không lâu thì Hứa Nhã Thanh đã tới. Ngày hôm qua, cô đã gửi tin nhắn zalo nên hôm nay anh ta cũng tới: “Tôi giúp chú và dì làm thủ tục xuất ngoại, hai người cũng ở bên kia, có thể chăm sóc lẫn nhau. Kitty của bên quỹ sẽ toàn quyền phụ trách chuyện này, có vấn đề gì, mọi người cứ liên hệ với cô ấy.” “Nhã Thanh, cám ơn anh, anh giúp tôi như vậy nhiều, tôi cũng không biết nên làm sao cảm ơn anh.” Hoa Hiền Phương hết sức cảm kích nói. “Đã nói rồi, không cần nói cám ơn tôi, cô lại quên rồi. Những thứ này đều là chức trách của quỹ, mỗi năm tôi đều quyên góp rất nhiều tiền vào đây như vậy, chính là để phát huy tác dụng lúc này, chứ không phải làm vì một người nào đó.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt đầu cô. Sau đó, để bố mẹ ở nhà nấu cơm, cô cùng Hứa Nhã Thanh đến bệnh viện thăm em trai. Phi nằm rất yên tĩnh, nhìn giống như đang ngủ. Hoa Hiền Phương nhúng một cá khăn lông nóng lau mặt cho em trai: “Phi từ nhỏ đã nghe lời lại hiểu chuyện, trước giờ chưa từng để cả nhà lo lắng. Mặc dù tôi là chị nó nhưng mà bất kể là đồ tốt gì, nó cũng sẽ để dành cho tôi. Nó nói nó là con trai, cho nên phải chăm sóc chị gái.” “Phi nhất định sẽ khỏe lên mà, tôi đã cho mời toàn bộ bác sĩ khoa thần kinh tốt nhất nước Mĩ, họ xem báo cáo gửi tới, nói hi vọng Phi tỉnh lại là rất lớn.” Hứa Nhã Thanh an ủi cô. “Chỉ cần Phi có thể tỉnh lại, muốn tôi làm gì cũng được.” Hoa Hiền Phương đột nhiên dứt khoát nói. Hứa Nhã Thanh nhìn cô một cách thâm trầm, ánh mắt kín đáo mà ý vị sâu xa. Anh ta mấp máy môi, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng nghẹn lại ở cổ họng, không nói ra được. Từ phòng bệnh đi ra, Hoa Hiền Phương đột nhiên cảm giác được một trận choáng váng, có lẽ là do đứng lên quá đột ngột. Cô đưa tay ra, muốn nắm thứ gì đó để giữ vững cơ thể, nhưng không nắm được gì cả, cứ như vậy mà ngã xuống. Hứa Nhã Thanh nhanh tay nhanh mắt, kịp thời đỡ cô từ phía sau. Anh ta gọi bác sĩ đến, đưa cô vào phòng VIP kiểm tra. Một lúc lâu sau, cô mới tỉnh lại: “Tôi bị làm sao vậy?” “Cô đột nhiên ngất xỉu.” Hứa Nhã Thanh nói. “Có thể là do đói, bị hạ đường huyết.” Cô nhún vai một cái, hời hợt nói. Lúc này bác sĩ tới, là bác phụ khoa: “Thân thể cô Hoa không có vấn đề gì lớn, cô có thai, choáng váng hẳn là phản ứng bình thường của người mang thai mà thôi. Nếu như sau này còn có chỗ nào không thoải mái thì phải kịp thời tới bệnh viện kiểm tra nha.” “Mang thai?” Hứa Nhã Thanh kinh ngạc chấn động, anh tớ nhớ Hoa Hiền Phương không thể mang thai, tại sao bây giờ lại có thai? Hoa Hiền Phương có chút lúng túng, nhất không biết nên giải thích thế nào. Trên gương mặt tuấn mỹ của Hứa Nhã Thanh lóe lên vẻ thâm trầm không cách nào nói rõ được, hỏi: “Bác sĩ, cô ấy mang thai bao lâu rồi?.” “Sắp được hai tháng rồi.” Bác sĩ nói. “Sắp hai tháng?” Con ngươi Hứa Nhã Thanh lại đen thêm một phần, tỏ ra sự hắc ám, tựa như một cái đầm không thấy đáy: “Ông có thể tính ra ngày mang thai là khi nào không?” Bác sĩ gật đầu, hỏi Hoa Hiền Phương lần kinh nguyệt cuối cùng, sau đó nói; “Chắc là cỡ tháng 5, trong khoảng giữa ngày 10 đến ngày 24.” “Vậy sao?” Hứa Nhã Thanh sờ càm một cái, tựa hồ đang suy tư gì đó. Hoa Hiền Phương trong lòng khẽ chấn động, nghi hoặc nhìn anh ta: “Anh muốn hỏi cái gì vậy?” “Ra nước ngoài trước rồi hãng nói.” Hứa Nhã Thanh vuốt ve đầu cô. Từ bệnh viện đi ra, anh ta mua một chai nước trái cây cho cô, bảo cô ngồi lên một chiếc ghế dài ở gần đó. “Hiền Phương, chuyện này anh không biết có nên nói cho em hay không nữa.” Trên mặt anh ta mang theo mấy phần do dự. “Giữa chúng ta không có gì là không thể nói.” Hoa Hiền Phương nhún vai một cái, nhìn anh ta vui vẻ mỉm cười. Hứa Nhã Thanh nhấp nhấp môi, thanh âm mới chậm rãi truyền tới: “Anh nhớ chúng ta ở chung với nhau ngày đó là ngày 12 tháng 5, cho nên đứa trẻ cũng có thể là… của anh.” Anh còn chưa dứt lời, Hoa Hiền Phương liền kêu thét một tiếng, cả người kịch liệt co rút. Ánh mắt cô so với chuông đồng còn lớn hơn, tràn đầy kinh hoàng, ngón tay hung hãn run một cái, chai nước trái cây liền rơi vào trên mặt đất. Màu cam của nước trái cây tràn ra, hội tụ thành một cái sông nhỏ trên thảm cỏ. Trong đầu cô đang ong ong, phảng phất như có một quả bom nguyên tử đang nổ, âm thanh to lớn khiến đầu cô choáng váng, cảm giác lại phải ngất đi. Cái này không thể nào! Không thể nào! Con của cô sao lại có thể là của Hứa Nhã Thanh chứ? Không thể nào! Trong lòng cô không ngừng phủ nhận, ngay cả muốn cũng không dám nghĩ tới. Cô và Hứa Nhã Thanh chỉ có một lần, còn với Lục Kiên Nghị nhiều lần như vậy, tại sao đứa trẻ có thể là của Hứa Nhã Thanh chứ? “Hứa Nhã Thanh, anh đừng làm tôi sợ, đừng làm tôi sợ, có được không, tôi không chịu nổi đả kích như vậy.” Cô ôm lấy cánh tay, không nhịn được phát run, cả người đều giống như lá cây bị gió lớn cuốn lấy, sắp lụi tàn. Đứa bé này mang tới cho cô một tia hi vọng, mang tới một tia nắng ấm. Mặc dù trong lòng, cô không ngừng nhấn mạnh, mình không có ôm chút hi vọng nào đối với Lục Kiên Nghị, cũng không thể ôm một chút hi vọng nào. Thật ra thì, ở nơi sâu nhất trong lòng, cô vẫn là không nhịn được ẩn giấu một chút xíu hi vọng. Có lẽ, sau khi có đứa trẻ, Lục Kiên Nghị sẽ đối với cô tốt hơn một chút, sẽ chia cho cô một phần dịu dàng từ đứa bé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]