: Bốn món sảy thai được bưng lên. Hoa Hiền Phương ăn một miếng cá, âm thanh chậm rãi từ từ truyền đến: “ Hôm nay tôi đi khám bác sĩ, tôi muốn tuyên bố với mọi người một chuyện.” Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan ngồi đối diện cô dường như đồng thời co rúm lại. Tay của Lục Kiều Sam run rẩy lẩy bẩy va vào bát canh, nhưng cô ta không kịp phản ứng, ngồi im bất động, mặc cho nước canh chảy trên váy của mình. Chiếc thìa trong tay Hoa Mộng Lan rơi xuống đất cũng không thèm nhặt, vội vàng hỏi: “Em gái, em khám gì thế?” Hoa Hiền Phương nhìn bọn họ cười nhạt một cái: “Hai bà chị à, tôi chỉ nói hôm nay đi khám bác sĩ thôi mà, hai người sao lại sợ tới mức này cơ chứ, giống như gặp phải quỷ thế, lẽ nào sợ tôi phát hiện ra bí mật gì không thể nói cho người khác sao?” Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam liếc nhìn nhau một cái, sợ đến nỗi tim muốn nhảy thót ra ngoài: “Em gái à, em đang nói gì thế, bọn chị đâu có căng thẳng đâu.” “Đúng thế, cô nhìn nhầm rồi.” Lục Kiều Sam cho cô một cái nhìn giận giữ. Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng của người làm: “Cô cả, nước canh đổ hết lên người cô rồi.” Lục Kiều Sam kêu lớn một tiếng nhảy bật dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn, dường như e sợ giây phút Hoa Hiền Phương nói ra sự thật, Lục Kiến Nghi sẽ bẻ gãy cổ cô ta mất. Hoa Hiền Phương ánh mắt đầy vẻ mỉa mai nói với người làm: “Thìa của cô Hoa rơi rồi, thay cho cô ấy cái khác đi.” Gương mặt của Hoa Mộng Lan co rúm lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi. “Em gái, em đi khám gì thế, khám bệnh vô sinh sao?” “Đúng thế.” Hoa Hiền Phương gật đầu, từ từ uống canh, cố ý chậm chạp không nói, dọa chết hai người phụ nữ có tật giật mình này. Hoa Mộng Lan lo lắng lỡ như cô biết chuyện có thai thì mọi chuyện coi như đi toi rồi. “Hiền Phương, bác sĩ nói thế nào?” Hoa Hiền Phương giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục uống canh, uống xong liền nhìn qua một lượt bàn ăn: “Hôm nay nhiều thức ăn ghê nhưng tôi đều không ăn được, ví dụ cua cà ra, ba ba, canh bí đao nấu với ý dĩ, còn có canh nhãn lồng hạt sen nữa.” Sống lưng của Hoa Mộng Lan ướt đẫm mồ hôi hột, đây là bốn món sảy thai mà Lục Kiều Sam chuẩn bị, cô lại chọn riêng ra hết, không phải là cô đã biết được sự thật rồi đấy chứ? Hoa Hiền Phương cố tình không nói, rõ ràng là đang muốn dày vò cô ta, khiến cô ta lo lắng. Chịu đủ sự lo lắng sợ hãi. Cô đây là đang trả thù! Cô ta không được hoảng loạn, không được lo lắng, phải bình tĩnh. Mọi chuyện đều là do Lục Kiều Sam làm, không liên quan gì đến cô ta cả, có chết cũng không thừa nhận, Hoa Hiền Phương không có chứng cứ sẽ chẳng làm gì được cô ta. Lục Kiều Sam thay xong quần áo xuống, cô ta đổi chỗ ngồi khác, ngồi cạnh bà Lục, nếu như lát nữa Lục Kiến Nghi có muốn đánh chết cô ta chắc chắn bà Lục sẽ ngăn cản anh. Hoa Hiền Phương chuyển ánh mắt sang phía dì Mai: “Dì Mai, nếu như trong nhà có người muốn hại chết cháu đích tôn, có phải là sẽ phạt hai mươi tư roi đúng không ạ?” Dì Mai trả lời: “Đây là một trong những tội nặng nhất, đánh ba mươi roi, mưu hại người kế thừa gia tộc trong tương lai, đánh bốn mươi tám roi, đuổi ra khỏi gia tộc.” Lục Kiều Sam mặc dù hơi sợ nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, tuy trong gia pháp quy định như thế, nhưng quy định chỉ là quy định mà thôi còn người mới là thứ tồn tại. Cô ta tin rằng cho dù cô ta có làm thì bà Lục vẫn sẽ nghĩ cách để thoát tội cho cô ta. “Hoa Hiền Phương, cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” “Chẳng nói gì cả chỉ là tôi đang nghĩ, nếu như một ngày nào đó tôi có thai, người nào muốn hại con của tôi, tôi nên làm thế nào để giết chết cô ta.” Hoa Hiền Phương vế trước nói nhẹ nhàng, vế sau có hai từ “giết chết” sự đả kích vô cùng lớn, tràn ngập sát ý. Lục Kiều Sam chưa từng coi trọng cô, nhưng biểu hiện hôm nay của cô khiến cô ta không nhịn được mà mà lạnh sống lưng: “Cô thì làm gì được ai chứ, đừng có mà đề cao mình quá.” “Tôi không giết được chết nhưng Kiến Nghi có thế, Kiến Nghi nói nếu như người đàn bà nào muốn hại người kế thừa của anh ấy sẽ vứt cho chó gặm.” Hoa Hiền Phương cười nói. Cái cười này khiến cho Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam vô cùng khiếp sợ, giống như con thỏ trắng đột nhiên mọc răng độc vậy. Lục Kiến Nghi âm thầm liếc nhìn người bên cạnh mình, ánh mắt thâm trầm mà sắc bén, anh nhìn ra được hôm nay cô có gì đó khác thường, không hề giống với thường ngày. Có điều lời mà cô nói lại tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của anh. “Phụ nữ, tất cả các bộ phận đều cần cắt.” Một câu nói u ám của anh khiến Hoa Mộng Lan như ngửi thấy một mùi tanh nồng của máu, chút nữa thì nôn ra. Lục Kiều Sam che miệng lại, nổi hết cả da gà: “Bây giờ đang ăn cơm, đừng nói vấn đề này nữa được không? Không phải đang nói về việc đi khám bác sĩ sao? Không phải lại là bệnh phụ khoa nữa đấy chứ?” “Đúng thế, bác sĩ nói lần trước là chuẩn đoán nhầm, tôi không hề bị vô sinh, chỉ là viêm phụ khoa nhẹ thôi, điều trị một tháng là khỏi.” Hoa Hiền Phương bình tĩnh nói. Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam liếc nhìn nhau một cái, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là bọn họ nghĩ nhiều thôi. “Cô tìm bác sĩ nào thế?” Lục Kiều Sam hỏi. “Là bác sĩ Hồ mà lần trước chị giới thiệu đó.” Hoa Hiền Phương nói một cách qua loa. Lần này Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan đều yên tâm rồi, may mà cô khá ngu vẫn tới tìm bác sĩ Hồ, nếu không thì đi toi rồi. “Em gái à, em không bị vô sinh là tốt, làm chị ngày nào cũng lo lắng cho em.” Hoa Mộng Lan nở một nụ cười hiền dịu. Hoa Hiền Phương không hề khách sáo bóc mẽ cô ta: “Đúng rồi, chị gái à, chị chắc chắn ngày nào cũng lo em có thai, khiến chị không có cơ hội thay thế vị trí của em nhỉ.” Hoa Mộng Lan khụt khịt mũi, rơi nước mắt: “Em gái à, sao em lại nghĩ thế cho chị chứ, chúng ta là chị em gái cơ mà, trên người đều chảy dòng máu nhà họ Hoa, chị đã bằng lòng nhường vị trí vợ cả cho em rồi, không tranh giành với em, tại sao em vẫn cứ nhằm vào chị thế?” “Vị trí này vốn là của tôi, sao lại biến thành chị nhường tôi thế? Còn chị tranh giành với tôi thì đấy là chị tự đánh giá cao mình rồi, chị dựa vào cái gì mà tranh giành với tôi.” Hoa Hiền Phương hừ một tiếng. Cô sẽ không bao giờ khách sáo với hai người phụ nữ này nữa. Lòng người đều là bằng da bằng thịt, nhưng lòng của bọn họ là bằng đá bằng sắt, đến cháu ruột của mình mà cũng ra tay độc ác, hoàn toàn không niệm đến một chút tình thân nào cả. Người là đao thớt, ta là cá thịt. Cô sẽ không nhường nhịn, không yếu đuối nữa. Thà làm đao thớt, còn hơn cá thịt. Hoa Mộng Lan nằm xuống ngủ liền bắt đầu khóc, khóc thê thảm: “Kiến Nghi, anh xem em nói có đúng không, em gái luôn không an tâm về em, luôn xem em như kẻ địch, em có nói thế nào thì em ấy cũng không chịu tin, anh nói em nên làm gì bây giờ?” Lục Kiến Nghi trùng miệng xuống, cười như không cười: “Dễ thôi, cô có thể viết ra một thỏa thuận đưa cho luật sư công chứng, đời này không mưu cầu cướp vị, cô ấy sẽ có thể yên tâm rồi.” Hoa Mộng Lan vô cùng chấn động, anh đây là đang thử lòng cô ta hay sao? Nếu như cô ta đồng ý, anh lập tức gọi luật sư đến thì phải làm thế nào? Cô ta không thể nào lại tự bê đá lên ném xuống chân mình được. “Nếu như em gái chịu nhận con em làm con trai mình, để nó không phải sống với thân phận là con riêng suốt đời thì em đồng ý ký.” Đây là một câu trả lời rất khéo léo, vì cô ta biết Hoa Hiền Phương tuyệt đối sẽ không đồng ý việc này. Hoa Hiền Phương nhận con trai cô ta làm con mình ư, vậy thì con của cô ta sẽ trở thành con trai trưởng, sau này sẽ là người thừa kế nhà họ Lục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]