*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hoa Hiền Phương dường như tỉnh lại từ trong mộng, cả người lơ mơ, hoàn toàn không biết anh bị làm sao nữa? Tại sao lại không để cho cô ngủ chứ? Hôm nay từ lúc ăn cơm cho đến lúc ngủ cô cũng đâu chọc gì tới anh ta! “Sao vậy? Tôi đã làm sai điều gì sao?” Lồng ngực Lục Kiến Nghi hô hấp dồn dập, tựa như bên trong ẩn chứa dung nham đang cuồn cuộn tan chảy: “Lập tức đi chép lại một ngàn lần gia quy điều thứ năm mươi sáu, chép không xong không được phép ngủ.” Cô kích động rùng mình, giống như bị sét đánh: “Tại sao phải chép cái này chứ?” Một ngàn lần, chẳng phải là muốn chép tới ngày mai sao? “Bởi vì cô không nhớ được!” Anh ta nhả từng chữ một qua kẽ răng. “Tôi nhớ rồi, không phải hôm nay tôi đã đọc cho anh nghe sao?” Cô choáng váng, anh ta không phải đã gặp qua là không quên được sao? Làm sao vừa đến chiều là quên hết mọi chuyện đã xảy ra vậy? “Tôi thấy cô đáng chết, một chữ cũng không nhớ được.” Anh ta nắm lấy cánh tay cô, thô bạo kéo tới trước bàn đọc sách, hung hăng đem giấy bút đặt trước mặt cô: “Chép cho tôi.” Cô muốn hộc máu, trước mắt giống như có một đàn ngựa chạy như bay qua: “Anh có thể nói cho tôi biết, điều này trong gia quy có ý nghĩa gì không?”
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ biết cái gì gọi là chinh phục, bởi vì bất kể là chuyện gì, cho dù là đề toán Olympic khó nhất, hoặc là phương án thu mua phức tạp nhất, anh đều có thể giải quyết dễ như trở bàn tay, không phí nhiều sức lực. Người phụ nữ này trời sinh đã bướng bỉnh, mười phần là dã tính, vô cùng quật cường, giống như một con nhím khắp người là gai nhọn. Anh muốn nhổ sạch gai trên người cô, để cho cô cam tâm tình nguyện nằm rạp xuống dưới chân, giống như những người đàn bà khác vậy, giống như con chó nhỏ, quỳ liếm ngón chân tôn quý của mình. Nhưng mà bất kể là anh có làm gì thì cũng không thu phục được lòng cô, không thuần phục được dã tính của cô. Cô lúc nào cũng chống lại anh, lúc nào cũng gây hấn với anh, cho dù là bảo sao làm vậy, hay là một câu nói dịu dàng, dường như đều cất giấu ánh mắt phản nghịch. “Chép cho tôi, chép không xong thì không được ngủ!” Anh nóng nảy gầm nhẹ. Cô làm theo một cách không tình nguyện, trong lòng muốn khóc. Cô buồn ngủ lắm rồi, vừa chép vừa ngủ gật, anh ta đích thân giám sát ở bên cạnh, chỉ cần cô ngủ gật, anh sẽ dùng cây thước gỗ gõ lên đầu cô. Đau đau đau! Cô tủi thân ôm đầu, ngáp liên hồi. “Xin anh đó, ngủ một lúc rồi ngày mai tiếp tục nha, có được không?” “Hôm nay, cô đã ngủ mười hai tiếng, vậy là đủ rồi, không cần ngủ nữa.” Anh không đồng ý cho cô đi ngủ. Ở trước mặt Ma Vương Tu La, mặc cả thì không có đường sống. Cô thật muốn khóc mà. Lục Kiến Nghi nhàn nhã nằm trên ghế, bất tri bất giác liền ngủ lúc nào không hay. Cô cũng nhân cơ hội nhoài người lên bàn bàn, một giây sau đã ngủ mất. Nửa đêm, cô bị Lục Kiến Nghi nhéo tai cho tỉnh lại: “Đồ con lợn, quả nhiên là cô rất biết lười biếng.” Cánh tay cô vừa tê vừa mềm nhũn, sắp mất cảm giác rồi.
“Vâng.” Cô ta gật đầu một cái, vui vẻ đi theo sau lưng anh ta. Đi vào trong thư phòng, anh ta đem một phần hợp đồng đưa cho cô ta: “Cô nhất định phải ký sao?” “Em cũng vì nghĩ cho em gái thôi, tránh cho cô ấy hiểu lầm em, cứ luôn cho rằng em tranh với cô ấy.” Hoa Mộng Lan cơ hồ không khống chế được tâm tình vui sướng của mình. “Quả thật, cô ký xong, cô ta liền có thể hoàn toàn yên tâm, cô lại cũng không có khả năng uy hiếp đến cô ta nữa.” Lục Kiến Nghi không đếm xỉa tới cô ta, ngữ khí tựa như đang nói một vấn đề không quan trọng. Cô ta hơi ngẩn ra: “Kiến Nghi, anh có ý gì vậy?” Lục Kiến Nghi dựa vào ghế dựa, cây bút trong tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn: “Gia quy điều thứ năm mươi bảy, vợ lẽ không có tư cách đưa lên làm vợ cả, một khi ký kết hợp đồng sau, suốt đời cô cùng chỉ là vợ lẽ.” Giọng anh ta rất nhẹ, lại hết sức rõ ràng, Hoa Mộng Lan nghe rõ từng chữ một. Cả người cô ta chấn động, giống như bị tạt một ca nước đá, tim gan lạnh lẽo,tất cả kích động, tất cả hưng phấn trong phút chốc biến mất không rõ tung tích. Khó trách Hoa Hiền Phương lại im lặng như thế, ngày hôm qua cô ta lại rất bình tĩnh, thì ra là đang cười trộm trong lòng, chế giễu sự ngu xuẩn, tức cười của mình. Cô ta hao hết tâm cơ sức lực, còn kêu mẹ cô ta từ Giang Thành tới giúp cô ta một tay, lại không ngờ tới tất cả đều đã được Hoa Hiền Phương tính kế sẵn. Cô ta chỉ mong sau khi ký, cả đời sau cũng chỉ làm vợ lẽ, lại không ngờ đến cơ hội trở mình cũng không có. Lục Kiến Nghi hơi híp cặp mắt đào hoa lại nhìn cô ta, đem hết tất cả những biểu cảm biến hóa một cách vi diệu của cô thu vào trong đáy mắt. “Nếu như ly hôn hoặc vợ cả chết thì sao?” “Có chọn lựa khác.” Lục Kiến Nghi nhún vai một cái, giọng nói trầm xuống. Tay cô ta run rẩy, cây bút trong tay giống như có sức nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên được. Không, cô ta không thể ký, chết cũng không thể ký, ký rồi thì sẽ không có cơ hội trở mình nữa. “Kiến Nghi, em cảm thấy em quá xúc động rồi, việc nhà thì cứ làm theo gia quy sẽ tốt hơn, chờ giám định có kết quả rồi nói sau. Nếu không nhất định sẽ bị họ hàng dị nghị, nói em không hiểu chuyện.” “Cô chắc chắn?” Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Kiến Nghi lóe lên một tia lạnh lẽo. “Chắc chắn.” Cô gật đầu. “Rất tốt.” Anh ta nắm lấy tờ giấy trên bàn, xé thành mảnh vụn. Lúc Hoa Mộng Lan rời đi, thở phào vô cùng nhẹ nhõm, may mà mình nhanh trí, đầu óc linh hoạt, nếu không thì đã trúng phải gian kế của Hoa Hiền Phương rồi. Lục Kiều Sam đi tới, vẻ mặt tươi cười: “Có phải là tôi nên khui sâm panh chúc mừng cô một chút không, chúc mừng cô cuối cùng cũng trở thành một phần của nhà họ Lục!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]