Đợi đến khi anh thỏa mãn và buông cô ra, mặt trời đã lặn ngoài cửa sổ. 
Ý thức của Hoa Hiền Phương chỉ còn lại một phần, cô nằm bất động trên sô pha một lúc lâu mới tỉnh lại. 
Khi Lục Kiến Nghi bước ra từ phòng tắm, đã ăn mặc chỉnh tề, cao quý và tao nhã, giống như một đế vương. 
Còn cô không có quần áo để mặc nữa. 
Những mảnh vụn trên mặt đất đều là quần áo đã bị anh xé nát. 
Anh thực sự mạnh mẽ vô cùng, thứ cô mặc là đồng phục rầy rà, cũng có thể bị anh xé nát. 
“Tôi làm sao đi ra đây?” Cô yếu ớt hỏi. 
Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc nhìn cô. 
Anh đã quá mất kiểm soát rồi, nhưng là cô tự mình chuốc lấy! 
Bước đến bàn làm việc, anh cầm điện thoại lên gọi cho thư ký Alice: “Mang đến một bộ đồng phục của nhân viên nữ, size M.” 
Ngay sau đó Alice đã đến gõ cửa. 
Lục Kiến Nghi không để cô ấy vào, di chuyển tôn giá đích thân đến mở cửa, bảo cô ấy đưa quần áo vào qua khe cửa. 
Alice biết ai đang ở bên trong, khi Hoa Hiền Phương đến lấy thẻ, cô ấy đã nhìn thấy. 
Chủ tịch và các nhân viên nói chuyện đều ở trong phòng họp. 
Ngoại trừ trợ lý đặc biệt và thư ký trưởng, chưa từng có người phụ nữ nào khác bước vào văn phòng chủ tịch, ngay cả Tiêu Ánh Minh cũng không có tư cách này. 
Nhưng mà Hoa Hiền Phương, một nữ nhân viên mới đến mấy ngày còn chưa hết thời gian thử việc đã được bước vào, còn là lần thứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-co-chut-tam-co/1728586/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.