Lúc Âu Dương Thần trở về phòng, hình như Hân Nhi vẫn còn đang sửa sanglại những thứ gì? Thấy Hân Nhi nghiêm túc như thế, Âu Dương Thần khôngmuốn quấy rầy, cứ đứng đó mà chờ xem, phụ nữ làm việc là đẹp nhất, đốivới Âu Dương Thần, Hân Nhi giống như một bức tranh xem mãi không chán,xem thế nào cũng không chán, còn nhớ cảnh tượng năm năm trước nhìn HânNhi ngồi vẽ trong ngôi nhà tuyết, lúc đó Âu Dương Thần cũng không đànhlòng quấy rầy, cứ nghiêm túc như vậy chuyên chú nhìn Hân Nhi làm chongười ta mê muội, Âu Dương Thần cứ đứng lẳng lặng chờ đợi cho đến khiHân Nhi phát hiện ra anh.... , ,
"Thần, anh đứng đó làm gì vậy?Anh về khi nào vậy?" Hân Nhi có chút nghi ngờ hỏi, lúc nào nhìn đến anhthì anh đều muốn ôm mình. Sao lần này lại đàng hoàng như vậy?
"Bà xã, em rất đẹp, anh nhìn em có chút ngây dại." Âu Dương Thần chậm rãiđi về phía Hân Nhi, giống như trong quá khứ nhẹ nhàng ôm lấy Hân Nhi,động tác này làm rất thành thạo, giống như anh đã làm ngàn vạn lần trước đó rồi.
"Anh thật là mồm mép..." Hân Nhi trêu đùa, cô tìm một vị trí thoải mái dựa vào lòng Âu Dương Thần. Cô biết Tuyết Nhi xuất hiệnlà tất nhiên, hai người đều phải đối mặt vấn đề này, Âu Dương Thần cũngrất khổ tâm.
"Thần?"
"Bà xã, đừng nói nữa, để anh ôm em một lát được không?" Giọng nói Âu Dương Thần trầm thấp truyền đến.
"Được.... ..." Hân Nhi than nhẹ. . . .
Cứ như vậy Âu Dương Thần vẫn ôm Hân Nhi, hai người không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-chuyen-sung-cua-tong-giam-doc-mat-lanh/539273/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.