"A, anh làm gì thế, lại muốn làm em sợ à?" "Ha ha, Tuyết Nhi, em sợ cái gì, sợ anh sẽ làm gì em sao?” "Này, ngày hôm qua là ngoài ý muốn, sau này anh cũng không cần nhớ tới nữa, hãy mau chóng quên đi, phải vậy không. . . ." "Tuyết Nhi, sao em biết là anh đang suy nghĩ về nụ hôn ngày hôm qua chứ? Anh không có nghĩ đến, vậy là em đang nghĩ đến nó sao? Em đang nhớ tới vụ việc ngày hôm qua sao, vậy thì chúng ta cùng làm lại." dieendaanleequuydonn "Không phải, em không nhớ gì hết, anh… anh không được nói lung tung." "Ha ha, Tuyết Nhi, anh chỉ đùa với em thôi, đừng nóng giận, để anh làm điểm tâm cho em, dậy đi, không ăn sáng sẽ không tốt cho sức khỏe.” Nhìn những hình ảnh quen thuộc kia, Hân Nhi không tự chủ được rơi nước mắt, mặc dù tự dặn mình không được khóc, vì đó là biểu hiện của người yếu đuối, nhất định không được khóc, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc đó trong phim truyền hình diễn, tất cả mọi thứ như tái hiện lên ngay trước mắt, rất đau lòng, thật sự rất đau lòng, , , Hân Nhi che lồng ngực của mình, khóc không thành tiếng, tại sao, tại sao mình lại còn yêu nhiều đến như vậy, , , , , , , Khi Âu Dương Thần bước vào, thậm chí Hân Nhi còn chưa kịp lau nước mắt, chưa kịp che giấu nỗi đau đớn cùng sự yếu ớt trong mắt kia, nhìn thấy cảnh tượng như vậy Âu Dương Thần cũng đau lòng, nhìn lên truyền hình thấy vẫn còn phát bộ phim “chờ em trở về”, rồi suy nghĩ thật sự anh làm đúng sao? Mình thật sự muốn Hân Nhi trở lại bên cạnh để cho cô lần nữa đối mặt với những điều đau đớn kia sao? Nhưng nếu để cô rời khỏi anh, bất luận thế nào Âu Dương Thần cũng không làm được chuyện đó? Rốt cuộc anh nên làm như thế nào thì mới có thể khiến cho cô tin tưởng vào tình yêu của anh đối với cô đây? Hân Nhi, , , , , "Hân Nhi, , , , , , " Giọng Âu Dương Thần trầm thấp kêu một tiếng Hân Nhi, chân nặng giống như đeo chì không biết làm thế nào để di chuyển, chỉ đứng ở đó, trong tay còn cầm bữa ăn trưa chuẩn bị vì Hân Nhi, mới vừa rồi Lê Tư Thần gọi điện thoại khiến Âu Dương Thần đích thân mang tới, bởi vì hai bữa không mang tới, nên Lê Tư Thần rõ ràng cảm thấy Hân Nhi hình như cũng đang chờ đợi điều gì? Nhưng cậu không có nói cho Âu Dương Thần nghe những điều này, chỉ là nói cho anh biết nếu như anh vẫn còn tránh né như vậy, thì Hân Nhi cũng sẽ không tha thứ cho anh. Không chịu được nỗi nhớ nhung điên cuồng đang giày vò anh, cuối cùng Âu Dương Thần cũng cố gắng bước tới. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Hân Nhi rơi lệ, Âu Dương Thần thật sự dao động trong lúc đó. "Tiểu Thần còn chưa tới." Hân Nhi thuận tiện lấy ra một quyển tạp chí, có chút phiền loạn, cô không muốn ở trước mặt Âu Dương Thần lại tỏ ra yếu ớt, nhưng giờ lại làm cho anh nhìn thấy . "Anh, , , , , , " "Oa Anh Thần, thật sự là anh à, mới vừa rồi em còn đang suy nghĩ người kia là ai? Anh tới đây xem ai tới nè, là Tâm Di, , , , " "A, , , , , , , , , , " Cầm Vận đến bệnh viện thăm một người bạn, không ngờ thấy có người rất bóng dáng của Âu Dương Thần, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ nên Cầm Vận bám theo, không ngờ người đó thật sự là Âu Dương Thần, nhưng khi nhìn người nằm trên giường bệnh, Cầm Vận buộc miệng hét ầm lên. "Tuyết Nhi, Không phải, , Hân Nhi, thật là cậu sao? Thật là cậu sao? Cậu còn sống à, thật tốt quá, thật tốt quá, lần trước tại phi trường tớ đã gặp lại cậu rồi, nhưng quay đi quay lại vẫn không thấy tăm hơi cậu đâu." Cầm Vận kích động nói, cô còn liều lĩnh lay động Hân Nhi. Âu Dương Thần nhìn cảnh này, kịp thời kéo Cầm Vận lại, lạnh lùng nói một câu "Cô ấy có thương tích." "A, thật xin lỗi, thật xin lỗi Hân Nhi, tớ nhất thời vui mừng, quên mất, hì hì." Cầm Vận le lưỡi một cái, thật là đáng yêu, nếu như không ai nói, nhất định không có ai biết Cầm Vận đã làm mẹ, bây giờ Cầm Vận giống như một tấm giấy trắng, trong sáng, thuần khiết,những điều này cũng đều do cô được Vũ hạ bảo vệ, chăm sóc tốt. "Không có việc gì không có việc gì, Vận Nhi, dạo này cậu sống tốt không? Tớ cảm ơn cậu vể chuyện của cô nhi viện." Gặp lại Cầm Vận, Hân Nhi cũng rất vui mừng, bởi vì năm năm trước vì chuyện đan khăn quàng cổ, Hân Nhi và Cầm Vận chính thức trở thành bạn tốt. Nói đúng hơn bởi vì Hân Nhi vẫn cho là Cầm Vận giúp cô nhi viện nên Hân Nhi vẫn mang lòng cảm kích đối với Cầm Vận. "Cô nhi viện, không phải tớ, tớ còn chưa nói với cậu, anh Thần làm tốt lắm, anh Thần, tại sao anh không nói, , , , , Anh Thần đâu? chạy đi đâu rồi?" Cầm Vận ngạc nhiên nói. Âu Dương Thần thấy Hân Nhi gặp lại Cầm Vận, nhìn thấy Hân Nhi vui vẻ lại nhìn đến bản thân mình ... Cảm giác thật trái ngược, Âu Dương Thần lặng lẽ rời khỏi đó, để cho bọn họ có không gian riêng tư để tâm sự. "Oa, Anh Thần thật tâm lý, chắc anh ấy biết chúng ta có nhiều chuyện muốn nói đây? Hân Nhi cậu biết không? Hân Nhi, , , ?" Là anh ấy, , , chuyện cô nhi viện là do anh ấy giúp đỡ. "Thần, anh không thể làm như vậy, cô nhi viện là ngôi nhà duy nhất của bọn nhỏ, bọn họ cũng chỉ có mỗi căn nhà này thôi, anh cũng biết bọn chúng không còn nơi nào để vui đùa nữa mà, anh nhất định không được hủy diệt hạnh phúc này của bọn chúng." "Công ty quyết định còn phải được sự đồng ý của cô sao? Đừng quên thân phận của mình." Cảnh tượng ngày đó hiện lên rõ ràng, nhớ rõ khi đó mình bất lực thế nào khi gọi điện thoại cho Thần, thế nhưng anh ấy lại nói là đừng quên thân phận của mình, một thân phận thay thế, câu nói đó của Âu Dương Thần cơ hồ khiến Hân Nhi suy sụp. Nhưng tại sao anh ấy lại muốn sở hữu cô nhi viện? Hơn nữa qua nhiều năm như vậy tại sao vẫn còn chăm sóc cô nhi viện? "Hân Nhi, , , , , Hân Nhi, , , sao vậy, anh Thần mới vừa đi cậu liền muốn đi theo anh ấy à." Cầm Vận cười trêu nói. "Không có, Vận Nhi, không phải cậu nhờ anh ấy giúp đỡ à, , , , " Hân Nhi muốn hỏi rõ ràng. "Đúng vậy, chính là anh Thần giúp đỡ mình, tớ còn chưa kịp mở miệng đây? Hân Nhi, anh Thần không nói cho cậu biết sao? Thật ra anh Thần thật sự yêu cậu đó, đúng rồi, khi đó cậu nhìn thấy anh Thần cùng với cô gái kia ở quầy rượu sao? Nhưng thật ra lúc đó anh Thần uống say đấy, cô gái kia nghĩ thừa dịp anh ấy say rượu muốn chiếm tiện nghi của anh Thần đây? May mà có tớ ngăn cản kịp thời, tớ biết anh Thần chính là một người đàn ông si tình, cậu không biết rằng tất cả mọi người đều cho rằng cậu đã chết rồi, nhưng chỉ có anh Thần không tin, còn ngây ngốc chờ cậu, ngày ngày cầm chiếc khăn quàng cổ do cậu đan, không ăn không uống, ông xã tớ rất lo lắng anh ấy sẽ vì thế mà sụp đổ. Nhưng giờ thì tốt rồi, Hân Nhi cuối cùng cậu cũng trở lại, trong lòng tớ cũng yên tâm." San San cũng nói vậy, Cầm Vận cũng nói vậy, nhưng tại sao Thần không nói vậy? Vậy chắc anh ấy không cho rằng như vậy sao? "Cốc cốc, mẹ ơi, , ?" Lê Tư Thần mới làm xong một ít chuyện,trở lại vốn tưởng rằng Âu Dương Thần đã có thu hoạch, không ngờ lại thấy Cầm Vận và Hân Nhi, chẳng lẽ ba lại thất bại, Lê Tư Thần than thở, sao ba lại đần như vậy. Chắc mình phải ra tay chuẩn bị thật chu đáo đây. "Thần, , , không phải, Tiểu Thần, cô không phải là San San , ừm, việc đó, , , " Cầm Vận thấy Lê Tư Thần, lời nói có chút không mạch lạc . "Vận Nhi, đây là con trai tớ, Tiểu Thần." "Tiểu Thần tới đây. Đây là dì Vận." Lê Tư Thần trầm ổn bước từng bước về phía trước, hướng về phía Cầm Vận, cúi mình chào hỏi, nói "Dì Vận mạnh khỏe." Cầm Vận trầm mặc một giây, , , , hai giây, , , ba giây, , , năm giây, , , "A. Hân Nhi, đây là con trai cậu sao, hình dáng giống anh thần như đúc, Hân Nhi, cậu nhất định phải đồng ý với tớ, nhất định là thế, , " Hân Nhi, , , , , , , , đang lúc mờ mịt, cô không hiểu Cầm Vận rốt cuộc đang muốn nói cái gì? Ngược lại nét mặt Lê Tư Thần vẫn như cũ, một vẻ mặt lạnh nhạt, không có biến hóa gì rõ rệt. "Vận Nhi, cậu đừng vội, trước hết mình phải nói rõ ràng đã, cậu muốn tớ đồng ý với cậu cái gì?" Hân Nhi hỏi. "Đồng ý Tiểu Thần làm con rể của tớ, tớ muốn công chúa bảo bối nhà tớ tìm một vị hôn phu thật tốt, Ân Ân, chính là cậu ta." Cầm Vận vừa nói xong vừa gật đầu, có chủ ý rõ ràng, ừm, đứa con trai này thật khá. Hân Nhi: , , , , , , , Nét mặt Lê Tư Thần cũng tối sầm lại, im lặng nhìn Hân Nhi, người này là bằng hữu của mẹ sao, ngàn vạn lần mong mẹ đừng bán đứng con. "Cầm Vận, cậu có con rồi à?" Hân Nhi thay đổi chủ đề. "Đúng vậy, Hân Nhi, tiểu công chúa nhà chúng tớ rất đáng yêu giống như tớ vậy, nhất định rất thích hợp làm con dâu của cậu đấy? Cho nên cậu hãy nhanh chóng đồng ý với tớ đi." Cầm Vận tự hào nói, công chúa bảo bối nhà bọn họ cũng nhân vật được nhiều người yêu thích. Lê Tư Thần nghĩ, đầu năm rồi, tại sao lại còn sót lại một bà lẻo mép, mồm miệng này đây, đúng là mèo khen mèo dài đuôi. "Đúng rồi Vận Nhi, Vũ Hạ nhà cậu gần đây thế nào?" Hân Nhi nhanh chóng chuyển đề tài, hướng về phía Lê Tư Thần nháy mắt. "Chồng tớ à, vẫn khỏe, một tháng trước chúng tớ còn cùng nhau đi nghỉ phép, để tớ nói cho cậu biết, , , , , , , " Trong lúc Cầm Vận đang nói chuyện hăng say thì Lê Tư Thần lập tức len lén chạy ra ngoài, cậu cũng không muốn cứ vô duyên vô cớ bị bán đi như vậy. Hân Nhi tiếp tục trò chuyện với Cầm Vận, vốn tưởng rằng Cầm Vận sẽ quên mất chuyện con rể, không ngờ cuối cùng Cầm Vận vẫn còn chờ Hân Nhi trả lời câu kia, hai nhà hẹn ở một chỗ để nói chuyện sính lễ, Hân Nhi cảm thấy kinh hãi. Chỉ có thể cười ha hả,đến lúc đó đi gặp nhau một chút thôi. Chiều hôm đó, Âu Dương Thần đang họp cùng với cấp dưới, một người quản lý đang báo cáo kết quả số liệu phân tích trong quý, trong lúc hắn đang thao thao bất tuyệt nói rất hăng say, thì phát hiện người phía dưới đều cười thầm, quay đầu nhìn lại thấy trên màn ảnh có một con Winnie The Pooh khả ái, tức cười hơn nữa chính là âm thanh non nớt phát ra của Winnie the Pooh nói" Con sẽ cho ba một cơ hội nữa, nếu như ba vẫn không thể giải quyết được, thì chúng con sẽ bỏ đi, ba cũng đừng nghĩ đến việc làm ba của chúng con."Sau khi nói xong vẫn còn rất vô sỉ quay đầu lại, lắc lắc cái mông của Winnie the Pooh, mọi người trong phòng họp muốn cười nhưng lại không dám cười. Rất là tức cười, trưởng bộ phận oan uổng nhìn gương mặt Âu Dương Thần lúc này đen lại, thầm than thở nghĩ chắc lần này thật sự xong đời rồi. Quả thật, Âu Dương Thần lạnh lùng nói " Tan họp." Trưởng bộ phận đau khổ cầu khẩn, hi vọng Âu Dương Thần có thể cho hắn một cơ hội nữa, nhưng Âu Dương Thần vẫn lặng im không nói, mọi người cho là Âu Dương Thần sẽ đuổi việc hắn, nhưng từ đầu đến cuối Âu Dương Thần vẫn không nói gì, cứ như vậy đi ra khỏi công ty, để lại phía sau lưng một đám người mờ mịt, nhất là quản lý bộ phận nhân sự, người quản lý kia thật sự đoán không ra ý của tổng giám đốc, rối rắm vô cùng, , , , , , vì vậy tạo thành hai phái đối lập, phái thứ nhất cho là tổng giám đốc nhất định thông suốt nên mới xảy ra sai lầm nghiêm trọng như thế, phái còn lại cho là tổng giám đốc chưa thông suốt, nói đúng hơn chắc chắn là không giải quyết được. Lê Tư Thần không biết mình tốt bụng nhắc nhở ba nhanh chóng hành động lại tạo ra một loại quấy nhiễu. Cậu thật sự chỉ là tốt bụng, , , , , , Âu Dương Thần một đường đua xe tới bệnh viện, nhanh chóng đến cửa bệnh viện, nhưng dù làm thế nào đi chăng nữa, Âu Dương Thần cũng không bước qua nổi, nhìn đường phố người đến người đi, qua lại không dứt, Âu Dương Thần lại phát hiện mình không có dũng khí đi xuống, nhớ lại năm năm trước cũng chính trên ngã tư tìm thấy Hân Nhi cứ nói mình không phải là Tuyết Nhi, lúc đó anh chỉ là khiếp sợ, nhưng khi Diệp Phi ra ngoài nói đưa cô ấy đi bệnh viện, nói hắn không yên lòng, thời điểm nhìn bọn họ ôm nhau, anh thật sự nổi giận, nhớ lại cảnh Hân Nhi không yên lòng về hắn, lúc trở về nhìn những món ăn cô chuẩn bị xong, cô sốt lên khiến tim anh vô cùng sợ hãi, cô không thấy được sự khẩn trương của mình, biết tin tức cuối cùng cảnh sát nói cô đã chết nhưng anh không tin, vẫn ôm ý nghĩ cô vẫn còn sống, Âu Dương Thần cười cười tự giễu mình, thì ra cho tới bây giờ anh vẫn chỉ yêu có một người, nhưng anh lại không biết, còn luẩn quẩn với thân phận Tuyết Nhi, chống cự lại tim của mình, Âu Dương Thần có cảm giác mình là người đần độn nhất thế giới, giờ khắc này, Âu Dương Thần cảm giác mình đã có dũng khí để tiến thêm một bước ra ngoài rồi. Truyện chỉ có tại die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. Hân Nhi vẫn xem bộ phim 《 chờ em trở về 》 thấy được nỗi tuyệt vọng của Âu Dương Thần sau khi mình bỏ đi, nghe Cầm Vận nói những lời đó, Hân Nhi cũng không còn nhẫn nại được nữa, xem nội tâm độc thoại của vai nam chính, Hân Nhi vẫn bị cảm động, nhìn người đàn ông kia vẫn luôn chủ động, cố chấp tin rằng Hân nhi vẫn còn sống, Hân Nhi bị cảm động rồi, Thần, phim này anh thật sự vì em mà diễn sao? Nếu quả thật là như vậy, như vậy, , , , , , , Cốc cốc. Nghe tiếng gõ cửa, Hân Nhi cho là Tiểu Thần tới, nhanh chóng tắt TV, tuy nhiên cô không biết đó là Âu Dương Thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]