"A, anh làm gì thế, lại muốn làm em sợ à?"
"Ha ha, Tuyết Nhi, em sợ cái gì, sợ anh sẽ làm gì em sao?”
"Này, ngày hôm qua là ngoài ý muốn, sau này anh cũng không cần nhớ tới nữa, hãy mau chóng quên đi, phải vậy không. . . ."
"Tuyết Nhi, sao em biết là anh đang suy nghĩ về nụ hôn ngày hôm qua chứ? Anh không có nghĩ đến, vậy là em đang nghĩ đến nó sao? Em đang nhớ tới vụ việc ngày hôm qua sao, vậy thì chúng ta cùng làm lại." dieendaanleequuydonn
"Không phải, em không nhớ gì hết, anh… anh không được nói lung tung."
"Ha ha, Tuyết Nhi, anh chỉ đùa với em thôi, đừng nóng giận, để anh làm điểm tâm cho em, dậy đi, không ăn sáng sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Nhìn những hình ảnh quen thuộc kia, Hân Nhi không tự chủ được rơi nước mắt, mặc dù tự dặn mình không được khóc, vì đó là biểu hiện của người yếu đuối, nhất định không được khóc, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc đó trong phim truyền hình diễn, tất cả mọi thứ như tái hiện lên ngay trước mắt, rất đau lòng, thật sự rất đau lòng, , , Hân Nhi che lồng ngực của mình, khóc không thành tiếng, tại sao, tại sao mình lại còn yêu nhiều đến như vậy, , , , , , ,
Khi Âu Dương Thần bước vào, thậm chí Hân Nhi còn chưa kịp lau nước mắt, chưa kịp che giấu nỗi đau đớn cùng sự yếu ớt trong mắt kia, nhìn thấy cảnh tượng như vậy Âu Dương Thần cũng đau lòng, nhìn lên truyền hình thấy vẫn còn phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-chuyen-sung-cua-tong-giam-doc-mat-lanh/539268/chuong-125-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.