"Lê Tư Thần, anh đang ở đây chơi game sao?" Một bé gái nhỏ dễ thương mặc chiếc váy nhỏ màu hồng đang chậm rãi hướng về phía một đứa bé trai mặc áo sơ mi sọc carô vuông hỏi.
"Ừ." Đứa bé trai chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói một từ đơn giản.
"Lê Tư Thần, mẹ nói máy vi tính có tia phóng xạ lớn đối với ánh mắt của chúng mình, anh cũng không thể ngày ngày cứ nhìn lên máy vi tính như vậy, nếu không nghe lời của mẹ thì mình không ngoan ngoãn." Bé gái tiếp tục cố gắng.
"Ừ."
"Cho nên anh với em cùng ra vườn hoa chơi có được không?" Bé gái nháy mắt hỏi, hàng lông mi thon dài và nồng đậm càng làm nổi bật lên khuôn mặt mềm mại, xinh đẹp của bé.
Trầm mặc , , , , , , quả nhiên, bé trai vẫn trầm mặc, bé gái vẫn chưa từ bỏ ý định lại chạy lên trước nói.
"Ông trời nói làm người phải biết chăm sóc phụ nữ, nhất là em đây cũng là loại phụ nữ xinh đẹp đó nha."
"Ừ." Được rồi, có phản ứng rồi, nhưng vẫn chỉ nói một từ đơn giản.
"Vậy anh có muốn cùng em đi ra vườn hoa chơi không?"
Tiếp tục trầm mặc
"Lê Tư Thần, anh không phải là một người anh tốt, anh cũng đừng đối xử với em như thế, em chán ghét anh rồi, em đi tìm bà ngoại đây."
"Ừ."
Hừ, Bé gái cầm que kẹo thong thả chạy ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng bé gái đi xa, khóe miệng bé trai thản nhiên gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, rồi sau đó, như sợ bị phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-chuyen-sung-cua-tong-giam-doc-mat-lanh/539250/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.