Chương trước
Chương sau
“Vậy thì tôi có thể làm gì chứ, hiện tại nhà họ Lâm đang bảo vệ cô ta, tôi không có cách nào có thể đụng vào cô ta được.”
Chung Khánh Ngọc thấy nét mặt khó xử của cô ta, trong lòng nhất thời nảy lên sự hung ác: “Bích Hà, tớ có một chủ ý”
Cô ta nhìn ra được Hoắc Tùng Quân vẫn còn tình cảm lưu luyến với Bạch Hoài An, vốn nghĩ rằng không muốn đắc tội với Bạch Hoài An cũng như Hoắc Tùng Quân nhưng cô ta giúp đỡ An Bích Hà làm nhiều việc như vậy, cho dù cái gì cũng không làm thì Hoắc Tùng Quân đối với cô ta cũng chẳng có thiện cảm gì.
Vậy không bằng ôm chặt lấy đùi của An Bích Hà, nếu như cô ta cảm thấy cô có ích nói không chừng còn có thể che chở cho cô.
Loading...
“Cậu nói đi!” An Bích Hà cũng có vài phần hứng thú. Chung Khánh Ngọc tiến tới bên tại cô ta nói nhỏ vài câu.
Bạch Hoài An cũng muốn biết rốt cuộc là chủ ý gì, ngón tay theo bản năng vịn lấy bả vai của Hoắc Tùng Quân, nghiêng cơ thể qua muốn nghe những giọng nói của Chung Khánh Ngọc quá nhỏ nên cô không nghe được gì cả.
Hoắc Tùng Quân giữ lấy eo của cô phòng ngừa cô bị ngã xuống. Nhìn dáng vẻ nhỏ bé lanh lợi và sự hoạt bát ở trên mặt của cô, núi băng ở trong lòng dần tan ra, mềm chảy thành một vũng nước.
An Bích Hà nghe thấy lời của Chung Khánh Ngọc, ánh mắt nhất thời sáng lên: “Chủ ý hay, cứ làm như vậy đi!”
Mấy người đứng ở bên đó nói chuyện rất lâu, Bạch Hoài An đứng đến nỗi chân cũng trở nên tê dại, vô ý phát ra một tiếng thở.
Hoắc Tùng Quân liếc nhìn lên trên đùi cô, đưa tay xuống rồi dùng bàn tay bế cả người cô lên. Bạch Hoài An trực tiếp ngồi trên cánh tay của anh, được anh nâng lên cao.
Động tác đột ngột này làm cho Bạch Hoài An thiếu chút nữa là hoảng sợ phát ra tiếng. Dưới bàn tay là cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của anh, cô nắm chặt lấy vì sợ bản thân sẽ bị ngã xuống.
Việc này quả thực là quá kích thích, chỉ cần bọn An Bích Hà quay đầu nhìn lại một chút là có thể thấy được tư thế kì dị của hai người ở trong góc.
Hoắc Tùng Quân giống như là đang ôm một đứa trẻ vậy, đem người phụ nữ ở trong lòng nâng lên, một cánh tay khác thì ôm chặt lấy eo của cô. Còn Bạch Hoài An thì ôm chặt lấy cổ của anh, khuôn mặt kiều diễm vẫn chưa hoàn hồn..
Hai người duy trì tư thế như vậy rất lâu, chờ bọn An Bích Hà cuối cùng cũng rời đi, sau khi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì nữa.
Bạch Hoài An dồn sức thoát khỏi vòng tay của Hoắc Tùng Quân, cách anh tám thước, cảnh giác nhìn anh.
Hoắc Tùng Quân xoa xoa cánh tay đang đau nhức của mình, nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy trong lòng oán thầm: cô nhóc này đúng thật là vong ân phụ nghĩa, trở mặt vô tình.
Dù gì thì vừa rồi anh cũng đã ôm cô lâu như vậy!
Bạch Hoài An đối diện với ánh mắt phẫn uất của anh, da đầu đều trở nên tê dại, nhất là vừa rồi hai người cũng vừa trải qua một tình huống xấu hổ như vậy. Cô không nói được lời nào liền vội vàng bước thật nhanh về phía phòng vệ sinh.
Hoắc Tùng Quân nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt thâm sâu.
Anh đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được cô quay lại. Làm sao có thể dễ dàng buông cô ra như vậy được, cả đời này anh sẽ không bao giờ buông cô ra.
Trì hoãn lâu như vậy làm cho rượu vang dính trên váy đã khô hết lại, Bạch Hoài An lau thật lâu nhưng cũng lau không sạch được đành thở dài một hơi, trong lòng tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Chiếc váy này coi như là bỏ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.